Hay Là Mình Sống Chung
Chương 69 : Khắc cốt và hiện tại 1
Ngày đăng: 15:54 18/04/20
Type: Thảo Thảo
Tiền Phi nhìn cô gái xinh đẹp ngồi trên sofa, ngẩn ra một lúc rồi sực nhớ.
Trong nhà đã có người mới đến ở, chuyện này Lý Diệc Phi lúc đến Hồ Bắc thăm cô đã nói qua, chỉ là gần đây do quá bận rộn nên cô gần như quên bẵng đi mất.
Hơn một tuần trước, theo cách nói của Lý Diệc Phi là nhớ cô đến chịu không nổi, tim đói khát mà cơ thể cũng đói khát, không đến tìm cô ăn một bữa no thì anh sẽ chết đói mất.
Thế là anh đáp máy bay đến thăm cô, sau khi đến khách sạn cô ở, câu đầu tiên là: “Trước khi anh đến đã tắm sạch sẽ rồi, chúng ta ăn cơm luôn nhé, được không Băng vệ sinh?”
Tiếp đó anh ấn cô vào tường, đè xuống bàn, đè xuống bàn trang điểm, đè xuống giường, đè xuống mọi nơi mà anh cảm thấy cô có thể bị đè, không ngừng “ăn cơm”.
Sáng hôm sau, cô uể oải, dậy không nổi. Còn anh dụi dụi mắt, chùi miệng rồi nói: “Băng vệ sinh, đến giờ ăn sáng rồi.”
Cô sợ đến nỗi suýt thì nhũn người, khi run rẩy sợ hãi chợt nhận thức sâu sắc hơn về câu thành ngữ “như hùm như hổ”.
Về sau anh ăn hết “cơm trưa” với cô, cuối cùng cũng chịu áo mũ chỉnh tề ngồi nói chuyện đàng hoàng.
Anh nói với cô: “Anh có việc phải bàn bạc với em đây.”
Lý Diệc Phi thương lượng với Tiền Phi, hỏi cô có thể để cho một người bạn thân đến nhà ở một thời gian không?
Tiền Phi hỏi anh: “Ai? Đại Quân sao? Anh ấy chơi game bị mẹ phát hiện, thế là bị cắt đứt tình mẹ con rồi đuổi ra khỏi nhà hả?”.
Lý Diệc Phi đáp: “Không phải, tên nhóc Đại Quân gần đây đang quan tâm, quấy rối một cô bạn quen qua mạng, đã rất lâu rồi không làm phiền anh”. Anh ngừng lại rồi trả lời: “Là một cô gái”.
Tiền Phi nghĩ ngợi rồi hỏi: “Không phải là kiểu em gái anh nhận đấy chứ?”.
“Hôm tôi dọn vào đây đã nhìn thấy nó ở trong góc, cảm thấy rất thú vị nên lấy ra xem, xem xong tiện tay để cạnh gối đầu”. Liêu Thi Ngữ không biết từ lúc nào đã đứng ở cửa phòng.
Tiền Phi quay lại cười với cô ta: “Cô không nhận ra người đàn ông trong đây chẳng phải là Lý Diệc Phi sao?”.
Liêu Thi Ngữ nhún vai: “Nghĩ chắc hẳn là bạn trai cũ của cô”.
Tiền Phi không biết rốt cuộc cô ta đã thấy cuốn album này “rất thú vị” với tâm thái như thế nào, cô quyết định nói thẳng: “Lý Diệc Phi đã từng trông thấy cuốn album này rồi”.
Liêu Thi Ngữ nhìn cô, hồi lâu sau “ồ” một tiếng: “Tôi nghĩ e là cô đã hiểu lầm, không phải tôi cảm thấy cô giữ lại ảnh chụp chung với người đàn ông khác ngoài Lý Diệc Phi ra thú vị, mà là cảm thấy những cảnh tượng mà cô và bạn trai cũ cùng chụp chung thời đại học rất thú vị. Tôi tốt nghiệp cấp ba xong là ra nước ngoài, không biết đại học trong nước như thế nào, cho nên hơi tò mò mà thôi”.
Tiền Phi nghĩ ngợi rồi nói: “Thế thì đợi khi nào cô rảnh rỗi, tôi dẫn cô đến trường chúng tôi đi dạo cho biết”. Cô giơ cuốn album lên: “Nhưng thứ này đúng là nên vứt đi rồi”.
Cô cầm đồ đạc đã dọn xong định quay về phòng Lý Diệc Phi. Lúc đi qua cửa, nghe thấy Lưu Thi Ngữ hỏi cô bằng giọng trầm trầm rất quyến rũ: “Dù sao cũng là hồi ức của cô, cô nỡ vứt đi sao?”.
Tiền Phi dừng lại, quay sang nhìn cô ta rồi cười nói: “Vứt những hồi ức không tốt đẹp đi, có thể đối với bản thân và người khác đều sẽ tốt hơn”.
Liêu Thi Ngữ nhìn cô, nụ cười vẫn rất công thức hóa bỗng trở nên chân thành hơn. Cô ta chìa tay ra, nói với Tiền Phi: “Tôi thích tính cách của cô. Tiền Phi, hi vọng chúng ta có thể trở thành bạn bè!”.
Tiền Phi ném cuốn album vào sọt rác kế bên, rồi đưa tay ra nắm lấy tay Liêu Thi Ngữ: “Tôi rất dễ trở thành bạn bè với người khác!”.
Tiền Phi vừa dọn đồ về phòng Lý Diệc Phi, chưa kịp xếp gọn lại thì nghe ngoài phòng khác văng vẳng tiếng của anh.
Mấy giây sau, anh luồn vào phòng, dùng chân đá cửa lại, lôi cô lại gần và ấn vào tường rồi bắt đầu hôn hít.
Tiền Phi giãy dụa, đẩy anh ra.