Hay Là Mình Sống Chung
Chương 73 : Khoảng cách hai năm 2
Ngày đăng: 15:54 18/04/20
Cô bỗng cảm thấy tình cảnh trước mắt có hơi buồn cười.
Vẻ bần thần và hơi u buồn của Liêu Thi Ngữ khiến cô trong khoảnh khắc suýt thì tưởng mình là kẻ thứ ba chen chân vào giữa cô ta và Uông Nhược Hải.
Thế gian này thật hỗn loạn, không phân biệt nổi ai mới là kẻ thứ ba của ai.
Phó tổng Liêu hỏi: “Sau cuộc họp tôi sẽ bảo Uông Nhược Hải ở lại, bảo anh ta gắng hết sức phối hợp với công tác của cô, Tiền tổng, cô thấy sự sắp xếp này có ổn không?”.
Tiền Phi vội vàng quay sang, mỉm cười đáp: “Ổn ạ, rất ổn”.
Phó tổng Liêu bật micro lên, tuyên bố tan họp rồi nói tiếp: “Trưởng phòng Uông bộ phận nghiệp vụ ở lại một lát”.
Những người ngồi phía trước đều đứng lên chuẩn bị ra ngoài, trong tíc tắc cô lại có cảm giác đơn độc.
Tiền Phi thoáng bần thần, lấy điện thoại ra. Đang lật xem tin nhắn thì Uông Nhược Hải đã đến bên cạnh cô.
Phó tổng Liêu giới thiệu họ với nhau.
Tiền Phi cất điện thoại, ngẩng lên nhìn Uông Nhược Hải rồi chìa tay phải ra: “Trưởng phòng Uông, chào anh, mong rằng sau này chúng ta có thể hợp tác vui vẻ!”.
Uông Nhược Hải chần chừ rồi cũng giơ tay phải ra: “Xin chào, Tiền tổng!”. Giọng anh ta nghe khàn khàn, theo những gì cô từng hiểu anh ta trong quá khứ, Tiền Phi gần như tưởng lầm rằng anh ta đã gặp phải chuyện gì thương tâm nên sắp khóc đến nơi.
Cô buông tay, nhìn thấy Liêu Thi Ngữ ngồi ở bên dưới, thần sắc cô ta trông càng u buồn.
Lý Diệc Phi nhìn màn hình lớn trên tường, nghiến răng: “Shit! Anh cho hắn tham gia hội nghị là để ngưỡng mộ em, không phải để cho hắn bắt tay em! Bác Liêu đang làm gì thế này!”. Anh quay sang nhìn Lý Thiên Thánh, vẻ mặt giảo hoạt: “Con mặc kệ hết, tối nay con phải nói cho cô ấy biết bố của con là ai!”.
Ra khỏi phòng hội nghị, Tiền Phi và phó tổng Liêu đi sánh đôi phía trước, Uông Nhược Hải với thân phận là cấp dưới nên đi theo sau.
Tiền Phi vừa đi vừa trò chuyện với phó tổng Liêu: “Không hiểu thì không biết, Thiên Thánh đúng là một nơi mua bán lớn! Chủ tịch Lý có thể biến một tập đoàn lớn mạnh thế này cũng thật vất vả! Nghe nói ông ấy gần đây sức khỏe không tốt lắm ạ? Xem ra phu nhân của ông ấy cũng mệt mỏi nhiều rồi”.
Phó tổng Liêu cười nói: “Nếu ông ấy có phu nhân thì đỡ, buồn một nỗi là không có ai chia sẻ cùng ấy chứ!”.
Tiền Phi “ồ” một tiếng, hỏi: “Chủ tịch Lý vẫn độc thân ạ?”.
Phó tổng Liêu rất dễ tính, cười khà khà: “Kiểu hình dung từ ‘độc thân’ là của thanh niên các cô, chứ tuổi tác chúng tôi thì phải nói là ‘mất vợ’ mới đúng! Vợ của lão Lý đã qua đời rất lâu rồi!”.
Tiền Phi lại “ồ” một tiếng, gật gù.
Họ ra đến thang máy, Tiền Phi nói: “Thế thì tôi sẽ tìm hiểu nghiệp vụ với trưởng phòng Uông, phó tổng Liêu cũng về văn phòng đi ạ, có việc gì tôi sẽ đến tìm ngài!”.
Phó tổng Liêu đi thang máy lên trên, Tiền Phi và Uông Nhược Hải đi thang máy xuống dưới.
Trong thang máy không có ai khác, Tiền Phi nhìn thấy Uông Nhược Hải đứng thẳng đơ sau lưng qua tấm kính, đang nhìn cô chằm chằm.
Cô quay lại, hỏi: “Bây giờ chỉ có hai chúng ta, anh không cần phải đứng sau lưng em suốt như thế chứ?”.
--- Và cả những gói trà hảo hạng, Ngũ lương dịch, bộ đồ sứ đặc biệt kia.
Rất nhiều chi tiết ập đến trong đầu Tiền Phi như thủy triều dâng cao.
Cô cảm thấy giả thiết to gan đó càng lúc càng đến gần với sự thật.
Nghiến răng, để giết chết sự manh động muốn gọi điện hỏi anh ngay, cô đã tắt điện thoại.
Lý Diệc Phi bất an nhìn Tiền Phi đã im lặng gần mười phút, thử giơ tay ra chọc chọc vào cánh tay cô: “Băng vệ sinh, em đừng im lặng như thế, dù sao cũng nên nói gì đi chứ! Nói gì cũng được!”.
Tiền Phi nhìn anh: “Nói gì cũng được?”.
Lý Diệc Phi gật đầu như điên.
Tiền Phi: “Lý Diệc Phi, ông nội anh!!!”.
Lý Diệc Phi thầm than thở trong lòng, làm sao đây, anh và cha anh chỉ còn có một mình, anh không còn ông nội.
Nói một câu tràn trề cảm xúc xong, Tiền Phi lại lặng thinh. Lý Diệc Phi tiếp tục huých cô: “Đừng ngừng lại, nói thêm gì đi, nếu thực sự không muốn nói thì ra tay đánh anh cũng được!”.
Tiền Phi trừng mắt với anh.
Sau đó điện thoại di động của cô đổ chuông.
Cô nghe máy. Trong đó vẳng ra tiếng nói có phần hoảng loạn của Liêu Thi Ngữ.
“Tiền Phi, tôi đi tìm Uông Nhược Hải, nhưng anh ấy cứ nôn suốt, giữa chừng còn hôn mê nữa, bây giờ tôi đưa anh ấy đến bệnh viện rồi! Nhưng anh ấy không cho bác sĩ khám, nói chỉ muốn gặp cô!”. Giọng cô ta rất lớn, nói những gì đều bị Lý Diệc Phi nghe rõ mồn một.
Tim Tiền Phi khựng lại. Cô hỏi rõ bệnh viện và số phòng.
Buông máy xuống, cô bảo với Lý Diệc Phi: “Nợ của chúng ta lát về sẽ tính, bây giờ em phải đến bệnh viện”.
Lý Diệc Phi đứng phắt dậy: “Uông Nhược Hải nôn ói gì cũng kệ hắn, dựa vào đâu hắn nôn rồi đòi gặp em thì em phải đi? Có phải hắn không hiểu cấp bậc chúng ta đã cao hơn hắn, không biết xấu hổ là gì không? Không được, anh không đồng ý cho em đi!”.
Tiền Phi ngước lên nhìn anh, nhấn mạnh một vài chữ đặc biệt: “Buổi tối từ ‘tòa nhà của gia đình anh’ đi ra, đối diện ‘tòa nhà của gia đình anh’ có một tấm bảng rơi xuống, vốn là rơi xuống đầu em nhưng Uông Nhược Hải đi phía sau đã đẩy em ra, thế là biến thành rơi trúng anh ấy. Anh ấy đỡ cho em, bây giờ có hiện tượng chấn thương sọ não, anh nói xem em có nên đi thăm hay không?”.
Lý Diệc Phi cau mày: “Thế thì anh đi với em”.
Tiền Phi mặt lạnh như tiền: “Có phải anh tưởng em vẫn còn tốt tính đến không chịu nổi? Em nói cho anh biết, Tiền bảo đại biết giận rồi nhé! Chuyện bố anh là ai, hai ta còn chưa làm rõ đâu, bây giờ em nhìn thấy anh là khó chịu! Em nói anh biết, anh mà dám đi theo, em sẽ đá gãy chân anh đấy!”.
Cô nói xong xách túi đi ra cửa, thay giày xong, cô hung dữ chỉ vào Lý Diệc Phi đang ở trong phòng khách định bám theo: “Đứng lại đó cho em! Không được nhúc nhích!”.
Lý Diệc Phi run run đôi chân: “Tiền bảo đại, em bỏ mặc anh một mình, để đi thăm bạn trai cũ hả? Thế có được không? Không trượng nghĩa tí nào!”.