Hay Là Mình Sống Chung
Chương 75 : Sự lột xác của “Thánh nữ” 1
Ngày đăng: 15:54 18/04/20
Type: Di Di
Lý Diệc Phi đến cạnh bàn đầu tiên, dừng lại, kéo ghế ra rồi quay về phía Tiền Phi, lên tiếng mời cô: “Làm sao tôi có thể ngồi ở đây? Vẫn là phải Tiền tổng ngồi chỗ này thì hợp hơn! Tôi chỉ đến nghe thôi, đại cuộc vẫn do Tiền tổng chủ trì!”.
Tiền Phi nhìn Lý Diệc Phi, thầm nhủ muốn bóp chết anh cho rồi,
Cô nở một nụ cười mà người khác nhìn vào thì thấy rất lịch sự, nhưng chỉ mình anh hiểu là nụ cười giả tạo, nói với anh: “Chủ tịch Tiểu Lý đừng khách sao, chủ trì cuộc họp thì tôi không dám, nói cho cùng thì chúng tôi đến đây là để phối hợp với công việc của anh!”.
Lý Diệc Phi kiên trì đứng bên cạnh, mỉm cười ân cần, đẹp trai như một chàng siêu mẫu.
Những người xung quanh đều nhìn họ.
Tiền Phi lần này chỉ muốn bóp chết anh đến cả trăm lần.
Cuối cùng trong tiếng cổ (xúi) vũ (giục) của đồng nghiệp, cô gồng mình ngồi xuống vị trí đầu tiên đó.
Lý Diệc Phi liền ngồi xuống chỗ cô vừa ngồi lúc nãy. Anh và những đồng nghiệp cũ cười nói với nhau “Lâu quá không gặp, mọi người vất vả rồi”. Sau đó lại chào hỏi mọi người trong phòng, cuối cùng nghiêm sắc mặt, lên tiếng: “Thực ra trước đây tôi cũng làm đầu tư ngân hàng, nhưng vì bố tôi sức khỏe không tốt, không lâu trước đó tôi đã phải từ bỏ tư cách bảo đại, quay về giúp đỡ. Để tránh những phiền toái không cần thiết, đối với dự án này, tôi sẽ giữ vai trò lắng nghe mà thôi, tạm thời tôi sẽ không nhận chức ở tập đoàn, mọi việc của tập đoàn vẫn lấy danh nghĩa của phó tổng Liêu để định đoạt!”.
Tiếp đó, anh nhường quyền phát biểu cho Tiền Phi.
Tiền Phi thông qua tài liệu trước đó đã tìm hiểu thêm một bước về tập đoàn, tìm ra một số vấn đề mang tính mấu chốt từ gốc độ sâu hơn trong dự án. Cô đem từng vấn đề này ra, cùng thảo luận với mọi người.
Nhưng mỗi một vấn đề, thảo luận mãi rồi cuối cùng lại biến thành cô và Lý Diệc Phi mỗi người một câu, góp vào để tìm ra phương án giải quyết.
Từng lời của họ ăn khớp nhau một cách hoàn hảo, sự ăn ý đó cứ như tất cả tư duy đều cùng một người mà ra.
Hai đồng nghiệp của Tiền Phi ngồi bên cạnh thì thầm to nhỏ: “Nghe hai vị ‘tổng’ thảo luận vấn đề đúng là một kiểu hưởng thụ nhỉ! Anh nói tôi nói, mỗi một câu đều chuẩn xác!”.
“Đúng thế, tư duy của hai người họ đúng là hợp đến mức muốn mắc bệnh tim luôn ấy!”.
Hội nghị của một số người cuối cùng là biến thành buổi diễn của hai người họ. Sau một tiếng rưỡi đồng hồ, trong sự ngưỡng mộ của mọi người, Lý Diệc Phi cười tươi rói, cảm ơn mọi người đã đến tham dự, đồng thời tuyên bố tan cuộc họp.
Tiền Phi đứng lên định đi thì Lý Diệc Phi nhanh mắt nhanh tay đứng dậy, ngăn cô lại, nở nụ cười lịch sự: “Tiền tổng này, nếu tiện thì có thể phiền cô dời bước sang văn phòng tôi nói chuyện vài câu không?”.
Các đồng nghiệp bên cạnh đều nháy mắt với họ.
Tiền Phi nhìn cánh tay bị Quế Lê Lê khóa chặt không buông, khóe môi giật giật.
Đây mà là tiễn á? Đây là bị bắt cóc thì có…
Quế Lê Lê dùng tư thế mà người ngoài nhìn thì thấy rất thân mật, còn Tiền Phi thấy là cố lôi cô đi xềnh xệch, kéo tay Tiền Phi đến cạnh thang máy.
Khi thang máy đến, cô ta cười nói với những người khác: “Phiền mọi người đợi chuyến sau nhé, tôi muốn tiễn bạn đi một mình”.
Những người khác lập tức biết ý, nhường thang máy cho bà chủ.
Sau khi thang máy khép lại, Quế Lê Lê như đang diễn màn trở mặt, lập tức buông tay và thu nụ cười lại.
Tiền Phi bất giác ngước lên lặng lẽ nhìn camera phía trên đầu.
Cô thật muốn nói với Quế Lê Lê rằng: Bà chị à, qua camera này cũng có người đang theo dõi đó, cô phải diễn cho tròn vai chứ!
Nửa phút sau, thang máy “ding” một tiếng ngừng lại ở lầu một, Quế Lê Lê ngẩng cao đầu, ra khỏi thang máy trước.
Đợi đến khi ra khỏi tòa nhà, Quế Lê Lê đứng lại, xoay người, hai tay khoanh trước ngực nhìn Tiền Phi, vẻ mặt chất vấn: “Tôi nghe đồng nghiệp hai người nói, cô và Lý Diệc Phi đã làm lành rồi?”.
Tiền Phi “ha” một tiếng: “Tôi và anh ấy làm lành hay không thì có cần phải báo cáo cô biết không?”. Cô quay sang nhìn chiếc xe Lamborghini rực rỡ sáng bóng đang đậu ở gần đó, rồi quay lại nói với Quế Lê Lê: “Nếu ‘tiễn tôi’ mà cô nói chính là muốn hỏi tôi chuyện này, thì xin lỗi nhé, tôi không có nghĩa vụ phải đi với cô, tôi đi trước đây”. Cô quay đi, bước về phía chiếc xe sang trọng kia.
Quế Lê Lê sững người sau lưng cô. Cô ta có phần không thích ứng kịp. Tiền Phi có tác phong lạnh lùng cứng nhắc bây giờ và cô nàng tốt bụng rất dễ bị bắt nạt trong ấn tượng cô ta lại là một người…
Thấy Tiền Phi sắp đi mất, Quế Lê Lê sực tỉnh, không ngừng hét lên điên cuồng sau lưng cô: “Tiền Phi, cô thật giả tạo! Trước đây tôi đã nói rồi, thực ra cô thích Lý Diệc Phi mà cô còn không chịu thừa nhận!”.
Tiền Phi dừng bước, thở dài. Cô vốn không định quan tâm đến thiếu phụ ngu ngốc + mắc bệnh công chúa khó chữa này, cô vẫn định như trước đây, cô ta thích nói gì thì cứ để cô ta nói là được, nhẫn nhịn rồi cũng qua. Nhưng hôm nay thật quái lạ, cô bỗng dưng không muốn nhịn nữa.
Cô quay lại, đi đến trước mặt Quế Lê Lê, hất cằm lên, miệng nở nụ cười và nói: “Đúng, tôi thích anh ấy đấy, còn thích đến không chịu nổi, sao nào? Cản trở chuyện gì của cô hả?”.
Quế Lê Lê run run đôi môi, ưỡn cổ thẳng lên, nói: “Tôi cảm thấy năm đó tôi và Lý Diệc Phi chia tay có vấn đề mà! Đợt đó bọn tôi cứ cãi nhau suốt, nói không chừng chính là cô đâm thọt sau lưng cũng nên! Nếu không có cô, tôi cũng chưa chắc đã theo người khác!”.
Tiền Phi muốn sặc. Cô nhìn ra sau lưng Quế Lê Lê, gọi to: “Chủ tịch Ngưu!”.