Hay Là Mình Sống Chung
Chương 89 :
Ngày đăng: 15:55 18/04/20
Diêu Tinh Tinh sững người, miệng há ra thành hình quả trứng gà: “Hả? Gấp đôi?”. Sau đó cô lại đập bàn, vẻ mặt vì nhân dân phục vụ: “Lục tổng, tôi sẽ về tra dự báo thời tiết Đại Liên, anh nói khi nào đi thì tôi sẽ lập tức xách hành lý, chúng ta đi ngay!”.
Trước khi Diêu Tinh Tinh và Lục Trạch đi Đại Liên, cô đã chạy đến tổng bộ tập đoàn Thiên Thánh để chặn đường Uông Nhược Hải, mắng cho anh ta một trận.
Lục Trạch không giúp cô nghĩ ra từ nào, nhưng đã làm tài xế cho cô, lái chiếc Ferrari sang trọng của anh đưa cô đến trước mặt Uông Nhược Hải, để cô bước chân đến đó với một tư thế cao sang, lạnh lùng.
Giữa chừng, Uông Nhược Hải cuống lên, chỉ vào chiếc Ferrari mà nói với Diêu Tinh Tinh: “Cô nhìn cô đi, chính cô cũng đeo bám đại gia đó thôi, cô cũng đang theo đuổi cuộc sống tốt hơn mà, cô cũng muốn đối xử tốt với bản thân mà, thế thì cô có tư cách gì để chỉ trích tôi?”.
Khoảnh khắc đó, Diêu Tinh Tinh giận đến phát điên. Cô không ngờ lại bị Uông Nhược Hải cắn ngược lại ở nơi này.
Khi cô đang tức giận run người thì Lục Trạch xuống xe.
Anh bước thẳng đến, đứng trước mặt Uông Nhược Hải, lơ đãng nói: “Tôi xin đính chính lại, cô ấy không đeo bám tôi, là tôi phải dùng mức lương siêu cao để tuyển cô ấy. Còn nữa, nếu là đàn ông thì đừng so đo với phụ nữ, rớt giá lắm”.
Anh nói xong, đưa cô quay về xe.
Diêu Tinh Tinh quay lại, nhìn thấy sắc mặt Uông Nhược Hải trắng bệch đứng đó, hít khói xe của họ. Cô bỗng cảm thấy tim gan phèo phổi đang sảng khoái cùng cực.
Hai tuần sau, Diêu Tinh Tinh vác theo hành lý, đi theo thổ hào Lục Trạch đến một thành phố mà cô chưa từng đến, khai thác một vùng đất mới.
Quãng thời gian theo Lục Trạch làm việc, Diêu Tinh Tinh rất tận tâm và gắng sức. Có lúc bận rộn, cô như dốc cạn sức lực, hoàn toàn không nhớ rõ ban đầu mình đến đây là vì điều gì.
Thực ra cô không đến đây để làm một tiểu anh hùng trong công việc, cô đến để chinh hục thổ hào mà...
Ở đây, cô như có được cuộc đời mới, Lục Trạch cho cô đầy đủ không gian và tự do trong công việc, để cô tận tình phát huy và triển khai những suy nghĩ cùng tài năng bẩm sinh.
Lục Trạch rất tán thưởng năng lực làm việc của cô, cũng càng lúc càng tín nhiệm cô hơn.
Cuộc sống của Diêu TinhTinh đã có một bước “hô phong hoán vũ” rất lớn, nhưng không hiểu sao, có lúc cô vẫn thấy có chỗ nào đó khiến cô rất bực bội.
Cô cảm thấy ở Lục Trạch có một điểm nào đó khiến người ta rất ghét. Anh cũng không làm rõ mối quan hệ của họ ngoài công việc ra rốt cuộc còn có quan hệ tiến sâu hơn nữa không, thái độ của anh cứ mờ ám, mơ hồ không rõ ràng, cứ như đang nhử mồi để trêu đùa cô vậy.
Bộ dạng đáng ghét của anh đã kích thích ý chí chiến đấu vô cùng của cô. Vào lúc nghỉ ngơi, cô ra ngoài hành lang gọi điện cho Tiền Phi.
Diêu Tinh Tinh nghiến răng nói với Tiền Phi trong diện thoại: “Bà nó chứ, anh ta đang chơi đùa tớ chắc? Được, tớ sẽ chơi cùng anh ta! Xem tớ có chinh phục được anh ta hay không!”.
Tiền Phi im lặng một lúc rồi hỏi: “Cậu có hứng làm thật rồi hả?”.
Diêu Tinh Tinh nói: “Đúng, có hứng rồi! Tớ không tin với kinh nghiệm phong phú từ lúc học mẫu giáo đã tung hoành ngang dọc tình trường của tớ, mà ngay cả một đại gia mặt đơ đó cũng không xử lý được!”.
Tiền Phi vạch đen đầy mặt, hỏi cô: “Cậu so đo với anh ta như thế, rốt cuộc là có thích người ta hay không?”.
Diêu Tinh Tinh nghĩ ngợi rồi đáp: “Tớ nghĩ hiện giờ chuyện thích hay không đều không quan trọng, quan trọng là tớ muốn cứu vãn vị trí vốn thấp hơn của tớ!”.
Tiền Phi hỏi: “Thế cậu định cứu vãn ra sao?”.
Diêu Tinh Tinh không chút do dự: “Tớ quyết định tớ cũng sẽ trêu chọc anh ta!”.
Tiền Phi lặng lẽ lau mồ hôi, chúc bạn may mắn và tạm biệt.
Còn Diêu Tinh Tinh sau khi cúp máy, quay lại định về văn phòng thì giật bắn mình.
Lục Trạch đang dửng dưng đứng cách cô hai bước chân.
Cô nảy ra suy nghĩ, rằng nội dung cô nói chuyện với Tiền Phi, không biết anh nghe được bao nhiêu?
Cô dò hỏi: “Anh đẹp trai, đứng ở đây hù dọa người khác được bao lâu rồi?”:
Lục Trạch nhìn cô, vẻ mặt như đã bị tiêm thuốc tê, cứng đơ đến mức không có chút chân khí: “Mới đến”.
Diêu Tinh Tinh yên lòng.
Cái anh chàng bá đạo lạnh lùng này, chưa từng nói những lời không thật lòng. Anh nói vừa tới, thì chắc chắn là chưa kịp nghe lỏm nội dung nói chuyện của cô rồi.
Cô yên tâm quay về văn phòng, quyết định sẽ theo kế hoạch ban đầu mà triển khai “chơi với anh”, quyết không lung lay.
Lục Trạch ngồi trước bàn làm việc, nghịch một chiếc hộp vuông. Trong đó là một sợi dây chuyền, anh vốn định tìm cơ hội để tặng cô gái ăn giỏi kia.
Anh xưa nay không giỏi nói những lời bày tỏ tình cảm, nhưng anh nghĩ cô nàng tham ăn kia chắc có thể cảm nhận được điểm khác biệt của anh dành cho cô.
Anh vốn nghĩ tối nay sẽ tặng cô món quà này, xem như nói rõ với cô về thái độ của anh.
Kết quả là buổi chiều, anh lại nghe thấy cô nói chuyện điện thoại với cô bạn thân, thích hay không đều không quan trọng, quan trọng là muốn cứu vãn vị trí vốn thấp hơn của cô, và còn, cô cũng muốn chơi đùa với anh.
Nghe cô nói những lời khó tin đó, anh chỉ muốn đến gõ đầu cô, xem có thể gõ cho cô tỉnh ra hay không.
Cô hỏi anh xuất hiện sau lưng cô bao giờ, anh muốn nói rất lâu rồi, lâu tới nỗi nghe hết toàn bộ cuộc trò chuyện của cô. Nhưng anh suy nghĩ lại, cảm thấy như thế sẽ mất đi rất nhiều niềm vui.
Thực ra anh muốn xem thử sau này cô có thể dùng chiêu gì để “chơi đùa” anh.
Thế là anh trả lời: “Vừa tới”.
Anh lại nghịch sợi dây chuyền trong hộp rồi đặt nó vào trong ngăn kéo, đóng lại.
Anh quyết định không vội tặng cô. Anh muốn xem thử rốt cuộc cô sẽ đối phó với đại gia mặt đơ này thế nào.
Diêu Tinh Tinh vận dụng hết sức lực, mỗi ngày đều diễu qua diễu lại trước mặt Lục Trạch mà làm đủ mọi chiêu trò cô có thể nghĩ ra.
Cô cảm thấy kiếp trước Lục Trạch nhất định là một người ham mê nhục dục quá độ, nên kiếp này mới có thể đối diện với người lúc thì như yêu tinh, lúc thì ngây thơ, lúc thì hiền lành ít nói, lúc thì tăng động như cô mà vẫn giữ trạng trái cấm dục lạnh lùng, không hề xúc động như thế.
Đối mặt với phản ứng như người xuất gia đó, có lúc cô cũng cảm thấy ít nhiều thất bại. Nhưng cũng may cô cũng chẳng phải là không có chút thu hoạch nào. Tuy Lục Trạch không động tĩnh gì với cô, nhưng cô lại bắt đầu nhận được hoa mà người đàn ông khác tặng. Những người đó, có người là khách hàng, có người là sếp của công ty hợp tác, thậm chí còn có người là tinh anh do công ty mới tuyển dụng.
Diêu Tinh Tinh cau mày: “Thế nào gọi là không phải thích?”
Khéo môi Lục Trạch nhướn lên, để lộ nụ cười khiến Diêu Tinh Tinh mới nhìn đã đờ người: “Không phải thích, là yêu”.
Diêu Tinh Tinh quả nhiên đã hoàn toàn nghệch mặt dưới đợt sóng kích là nụ cười và ngôn ngữ của anh.
Sau đó mắt cô cay cay…
Cô không chịu nổi: “Đại ca, anh chẳng đã nói anh là phải hành động sao?! Thế thì vào lúc này lẽ nào anh không nên cúi xuống hôn em?! Anh tưởng anh đang giúp em chữa bệnh đau cột sống nên bắt em ngước lên chơi trò nhìn nhau thế này mãi à??? Ưm…”
Lời nói của cô biến mất trong làn môi của Lục Trạch đột ngột ấp xuống.
Họ hôn nhau mạnh mẽ, giống như hai người ngốc nghếch đã đói khát cả mấy thế kỷ.
Họ hôn nhau quá mãnh liệt, quá chuyên tâm, cơ thể quấn vào nhau không gỡ ra nổi, bất thình lình đụng vào chồng sách để trên bàn của Tiền Phi.
“Rầm” một tiếng, sách rơi đầy sàn.
Họ chẳng buồn quan tâm, vòng qua đống sách đó, đến khu vực khác, tiếp tục gặm nhấm nhau.
Lại “rầm” một tiếng, Tiền Phi đạp cửa xông vào.
Miệng cô nàng còn đang kêu lên “Này hai người có gì thì từ từ nói, đừng đánh nhau chứ”, sau đó nhìn thấy họ không đánh nhau, chỉ là đang gặm nhấm nhau mạnh mẽ như lửa, thì cô nàng lặng lẽ biết ý mà lui ra ngoài…
Và cái anh chàng Lục Trạch có tư chất không biết sĩ diện là gì đó, sau khi Tiền Phi ra khỏi phòng thì đã nhanh tay nhanh mắ chốt cửa lại từ bên trong, sau đó quay lại tiếp tục sự nghiệp gặm nhấm của hai người.
Diêu Tinh Tinh bị hôn đến chết đi sống lại, lúc đó chợt nhận ra nút áo của cô không biết từ lúc nào đã bị Lục Trạch cởi ra…
Cô sực tỉnh lại.
“Không được! Em không thể làm chuyện mờ ám với anh trên giường nhà Phí Phí của em! Tết nhất làm hại cô ấy như thế!”. Cô gạt móng vuốt của anh ra, cài nút áo lại.
Lục Trạch thở hổn hển, hỏi cô: “Không làm cái này thì chúng ta làm gì?”.
Diêu Tinh Tinh nghiêm túc suy nghĩ rồi đáp: “Cũng chỉ có thể hôn lưỡi!”.
Lục Trạch gật đầu rồi kéo cô lại, hai người lại tiếp tục gặm nhấm nhau mãnh liệt…
Sau đó họ cứ thế mà gặm cả đêm…
Sáng hôm sau, Diêu Tinh Tinh ra khỏi phòng, trông thấy Tiền Phi đang trợn mắt nhìn cô, đờ ra.
Cô không kìm được, hỏi: “Phí Phí, vẻ mặt cậu là sao thế?”.
Tiền Phi trả lời: “Vẻ mặt tớ là nhìn thấy hai miếng xúc xích dày!”.
Ăn sáng xong, Lục Trạch đưa Diêu Tinh Tinh về Đại Liên.
Tiền Phi tiễn họ đến sân bay.
Trước khi lên máy bay, Lục Trạch nói với Diêu Tinh Tinh rằng Lý Diệc Phi trông rất giống chủ tịch tập đoàn Thiên Thánh.
Tiếc rằng cô nàng ngố này căn bản không hiểu ý anh nói.
Anh nghĩ cô ngố này và cô nàng tên Tiền Phi kia, hai người họ tuyệt đối là kiểu người vô tư lự nhất mà anh từng thấy.
Nhưng có lẽ còn có một người cũng chẳng khá thẩm hơn họ là bao.
Lý Diệu Phi kia, anh e rằng đã yêu cô chủ nhà của anh ta từ lâu. Anh chàng thiếu gia kêu ngạo kia lại chịu hạ thấp mình để bảo vệ một cô gái, không phải yêu thì còn là gì? Chỉ là bản thân anh ta lại rất kỳ cục, và không chịu định nghĩa mọi thứ anh ta làm là “yêu”, anh ta như thế không ngốc thì là gì?
Lục Trạch vô cùng chắc chắn rằng trên con đường tình cảm sau này, vị đại thiếu gia mắt cao hơn đầu của nhà họ Lý bảo đảm sẽ còn khổ sở dài dài.
Trên thế gian, sẽ có một vật rơi xuống trúng một vật, chẳng hạn Diêu Tinh Tinh rơi trúng anh, chẳng hạn Tiền Phi rơi trúng Lý đại thiếu gia kiêu ngạo kia.
Một năm sau khi Diêu Tinh Tinh theo Lục Trạch về Đại Liên, nghiệp vụ của công ty con đã đi vào quỹ đạo. Lục Trạch dẫn cô quay về Bắc Kinh.
Về Bắc Kinh rồi, họ đã đăng ký kết hôn.
Diêu Tinh Tinh vốn dĩ đã hứa hẹn với Tiền Phi rằng hai người sẽ cùng tổ chức hôn lễ. Kết quả là cô lại phải bất đắc dĩ thất hứa với bạn – lúc Tiền Phi hoàn thành xong dự án của Thiên Thánh rồi đi du lịch nước ngoài, cô đã biết được mình mang thai mất rồi.
Thế là Lục Trạch bảo, không được đợi nữa, hôn lễ của họ phải được tổ chức trước.
Lúc hôn lễ chuẩn bị sắp xong, Tiền Phi quay về.
Diêu Tinh Tinh báo Tiền Phi biết cô đã mang thai, sau đó mời bạn làm phụ dâu cho cô.
Trong đám cưới, Diêu Tinh Tinh phát hiện ra Lý Diệc Phi cứ loanh quanh cạnh Tiền Phi, lúc nào cũng ở trạng thái căng thẳng cao độ.
Cô không kìm được lén hỏi Tiền Phi: “Phù rể có đẹp trai bằng đối tượng của cậu đâu, sao đối tượng của cậu lại căng thẳng như sắp thi đại học thế?”
Tiền Phi mím môi cười, thì thầm với bạn: “Anh ấy sợ mình ngã, vì mình đi giày cao gót không quen!”.
Diêu Tinh Tinh nhìn cô bạn thân thiết nhất của mình, vô cùng vui vẻ khoác tay bạn, cười to: “Hai người diễn màn ân ái trong hôn lễ của tớ thế có hay không?”.
Tiền Phi cũng cười ngô nghê với cô.
Họ không biết rằng dáng vẻ họ khoác tay nhau, cười trong hạnh phúc, đã lọt vào trong mắt người họ yêu.
Dáng vẻ đó của hai cô gái, thật sự thật sự, đẹp đến khó tả.