Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến - Phần 2: Ám Lân
Chương 119 :
Ngày đăng: 12:08 18/04/20
Trời còn chưa sáng hẳn, toàn bộ thị trấn vẫn bao phủ trong sắc trời tối tăm mờ mịt, vô cùng yên tĩnh, như thể đêm trước chưa từng xảy ra chuyện gì. Tống Khôn dựa vào giường, lộ ra hơn nửa bả vai và cánh tay, một thuộc hạ hiểu sơ về y thuật đang cẩn thận băng bó cho gã. Vành mắt gã đỏ au, gân xanh nổi trên trán, ánh mắt loé lên, gã hỏi thuộc hạ: "Ôn Dung còn chưa trở lại sao?"
Thuộc hạ đáp: "Hôm qua bác sĩ Ôn đi lên núi chữa bệnh cho một đồng hương, tối nay mới có thể về."
Tống Khôn hừ lạnh một tiếng. Tần Sinh bên cạnh mặt bị mảnh vỡ đâm vào, trên lưng cũng có vết thương, nhưng không nặng, rầu rĩ ngồi bên cạnh hút thuốc. Trong phòng vô cùng áp lực.
Bạc Cận Ngôn ngồi ở một chỗ khác, cũng đang hút thuốc lá. Kính râm loé lên ánh sáng, cả người lộ ra sự bình tĩnh và có sức sống. Triệu Khôn đứng cách mọi người xa nhất, không ngừng nhìn ra cửa sổ.
Tống Khôn hỏi: "Triệu Khôn, cậu nhìn gì thế?"
Triệu Khôn đáp: "Không có gì, suy nghĩ xem hiện tại tiểu tử A Thần đi đến đâu rồi."
Trong tổ chức này, trước nay Triệu Khôn luôn là người nặng tình nghĩa nhất, nghe lời anh ta nói, trong lòng Tống Khôn tựa như bị dao cùn cắt. Từ nhỏ Trịnh Thần đã đi theo gã, trung thành và tận tâm, sao cứ thế mà không còn?
Đồng thời gã còn cảm giác được sự trống rỗng vô lực nào đó xông lên đầu. Cho dù đã bắt được kẻ nằm vùng, bỏ được mối hận trong lòng, nhưng cả đêm hao tổn hai đại tướng lại là sự thật, nhưng Cố An là cảnh sát, gã không hề tiếc chút nào, đổi lấy được Tiếu Diện Xà thành tâm thành ý.
Gã nói: "A Thần không có người thân, xử lý tốt hậu sự cho cậu ta."
Mọi người đồng thời đáp: "Vâng."
Giản Dao của anh.
Bốn từ này khiến cho lòng người như lan tràn dòng nước ấm áp, Giản Dao thở dài: "Sao em cam lòng giận anh chứ? Quyết định của anh là đúng, nếu em biết rõ mắt anh đã trở lại bình thường, có tiềm thức này, thỉnh thoảng sẽ coi anh là người bình thường đối xử, bị sát thủ mặt nạ hay Phật Thủ phát hiện là nguy rồi. Hơn nữa chính vì "yếu thế" mới khiến cho sát thủ mặt nạ phớt lờ, có thể giết được hắn." Cô quay đầu, hai tay nâng mặt anh lên, cuối cùng mỉm cười, nói: "Cận Ngôn của em, hiện tại biến thành "người đàn ông xấu" rồi, không ngờ có thể lừa gạt tất cả mọi người, chơi một ván lớn như vậy."
Bạc Cận Ngôn mím môi: "Anh chỉ sử dụng tri thức tâm lý học của mình đánh cờ với bọn họ thôi. Anh vĩnh viễn không phải là người đàn ông xấu xa."
Giản Dao nghe anh nói càng mềm lòng hơn, nhìn chằm chằm vào mắt anh. Đôi mắt trong suốt lợi hại như trước, còn mang theo sự lãnh đạm và kiêu ngạo chỉ anh mới có. Tuy nhiên không biết có phải do cảm giác của cô hay không, khi cô nhìn sâu vào trong đôi mắt kia dường như nhìn thấy sự dịu dàng thương xót.
"Đây là giác mạc của Tử Ngộ?" Cô khẽ hỏi.
Anh ừ một tiếng.
Cô cúi đầu qua, bắt đầu hôn môi, lông mày và mí mắt anh. Bạc Cận Ngôn khẽ cọ lấy mặt cô, triền miên một lúc, tình ý lan tràn trong khắp căn phòng âm u nhỏ hẹp. Một lát sau, nước mắt Giản Dao rơi xuống. Cô ôm đầu Bạc Cận Ngôn, để anh dựa vào ngực mình. Ngón tay vươn vào trong mái tóc ngắn mềm mại của anh, khẽ nói: "Cận Ngôn, anh chịu khổ rồi."
Bạc Cận Ngôn không nói gì. Mặt anh vùi sâu trong ngực cô, từ từ hít thở.
Qua một lúc, Giản Dao cảm nhận được trong lồng ngực hơi ẩm ướt.