Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến - Phần 2: Ám Lân

Chương 124 :

Ngày đăng: 12:08 18/04/20


Bạc Cận Ngôn và Giản Dao tạm thời bị trói vào ghế, có hai người chĩa súng vào đầu bọn họ. Ôn Dung đứng bên cạnh, không gần bất cứ ai. Tống Khôn vẫn ngồi thẳng sau bàn, bên cạnh là Tần Sinh và thuộc hạ khác. Ôn Dung thoáng cười: "King, làm thế nào anh phát hiện ra tôi là hung thủ giết Triệu Kiện?"



Tống Khôn cũng ngẩng đầu nhìn bọn họ. Khoé miệng Bạc Cận Ngôn khẽ nhếch lên: "Mày cũng là do chuyện đột ngột xảy ra, cảm xúc kích động mới gây ra vụ giết người này, lộ ra nhiều manh mối như vậy. Nếu tao không nhìn ra, vậy chính là sỉ nhục IQ rồi."



Tống Khôn không nghĩ đến người này vào lúc này vẫn còn ngang ngược được như vậy. Ôn Dung im lặng cười, dường như cảm thấy hứng thú hỏi: "Vậy sao? Nói thử xem."



Bạc Cận Ngôn liếc hắn, sâu xa cười: "Không nói đến việc mày phù hợp hết với tất cả điều kiện của kẻ tình nghi: chiều cao, thủ đoạn cắt lưu loát, hộp thuốc lớn của mày, quan hệ người quen...Mày để lại một sơ hở lớn nhất ở nhà người chết. Tao đoán lần này mày lấy cớ chữa bệnh đi vào nhà Triệu Kiện. Nhà hắn vô cùng lôi thôi, chỉ có mỗi hộp thuốc được thu dọn vô cùng chỉnh tề - bởi vì đó là do mày thu dọn lại. Trước khi giết hắn, mày từng dùng hộp thuốc, nếu không thu dọn sẽ lập tức dẫn đến sự chú ý của người khác. Nhưng mày đã quên thói quen sạch sẽ của mày. Hơn nữa nhìn cả người mày, áo khoác trắng bên ngoài dính bẩn, nhưng đồ trong thì mới hoàn toàn. Nếu mày thật sự mới từ trên núi trở về, ngay cả quần áo cũng chưa kịp thay tới trị thương cho Tống Khôn - theo lý thuyết là như thế, vậy thì tại sao ống quần lại sạch sẽ như vậy, phía sau áo khoác lại có bùn? Nhưng mà đối với mày mà nói bị lộ cũng không quan trọng. Dù sao trước khi tới nơi này, mày đã hạ độc trong nước giếng, đủ để hạ độc tất cả chúng tao. Nếu không phải tao và Giản Dao cảnh giác không uống trà, thì cục diện hiện tại đã nằm trong khống chế của mày rồi."



Ôn Dung thoáng cười, cũng không hoàn toàn phủ nhận: "Ừ."



Tống Khôn lại âm thầm kinh hãi, gã không biết Ôn Dung hạ độc khi nào, lại không ngờ là trực tiếp hạ độc trong giếng. "Làm sao cậu biết cậu ta hạ độc trong nước giếng?" Tống Khôn hỏi.
"Sau này các người có tính toán gì không?" Lúc này đột nhiên Bạc Cận Ngôn hỏi.



"Chúng tôi..." Ôn Dung vừa đáp hai từ, tay cầm dao đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Bạc Cận Ngôn bật cười, "King, anh quả thực quá âm hiểm rồi? Là ai nói anh tính cách đơn giản đấy!"



Bạc Cận Ngôn cũng cười. Anh đã có được đáp án.



Giản Dao nhìn chằm chằm vào dao trong tay Ôn Dung, cô không hề nghi ngờ gì về chuyện tương lai con dao này cũng sẽ đâm vào lồng ngực cô và Bạc Cận Ngôn. Cô vĩnh viễn sẽ không để cho chuyện này xảy ra. Sự đau đớn từ ngón tay truyền đến, mặt cô đã hơi đỏ lên, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ. Đã có nửa bàn tay sắp tuột khỏi dây thừng. Phương Thanh từng nói, ngay cả đàn ông đều không chịu được.



Cô quay đầu nhìn sang khuôn mặt như thần của Bạc Cận Ngôn.