Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến - Phần 2: Ám Lân

Chương 16 :

Ngày đăng: 12:06 18/04/20


Năm giờ sáng, Phương Thanh chợp mắt trong phòng trực ban chả bao lâu, thức dậy, rửa mặt, đứng trong hành lang hút thuốc nâng cao tinh thần.



Đám mây xa xa dần biến thành đỏ rực, khí lạnh kia dường như vẫn còn ở trong ngực anh ta, quanh quẩn không đi.



Bỗng nhiên anh ta vô cùng muốn nói chuyện với người kia.



Anh ta ngậm điếu thuốc, lấy di động ra, ấn số.



Ước chừng vang lên hơn hai mươi tiếng mới có người bắt máy. Tiếng nói khàn khàn, rõ ràng còn chưa tỉnh ngủ: “A lô?”



“A lô, đang làm gì vậy?” Lời vừa nói ra khỏi miệng mới phát hiện giọng mình vô cùng dịu dàng.



Kim Hiểu Triết ở bên đầu kia dường như cũng hơi sửng sốt, nói: “Gọi điện thoại có chuyện gì?”



“Không có gì, chỉ là…” Nhớ em.



“Hôm trước hình như em gọi điện đến, lúc ấy anh đang có việc, chưa kịp bắt máy. Có chuyện gì sao?” Anh ta làm như không có việc gì hỏi.



“Quên đi.” Kim Hiểu Triết đáp.



“À.”



“Không có việc gì thì em cúp đây.” Kim Hiểu Triết nói.



“Kim Hiểu Triết anh…” Anh ta nhớ tới tờ báo cáo xin thuyên chuyển đi nơi khác.



“Sau này đừng gọi điện thoại vào giờ này.” Cô lạnh lùng nói, “Hôm qua em quay phim buổi đêm, 4 giờ mới đi ngủ. Hôm nay 8 giờ còn phải quay tiếp. Anh có công việc, em cũng vậy.” Điện thoại cắt đứt.



Phương Thanh nhìn chằm chằm di động tối đen một lúc, rất muốn mắng “Cái đệch”, nhưng lại không nỡ mắng. Không khí buổi sáng lành lạnh, nhưng trái tim anh ta lại nóng bỏng, cầm di động nhàm chán chơi một lúc, mới thả vào trong túi quần.



Trên cầu thang đã có hai người đi lên, xuyên qua mây mù, vẻ mặt ung dung.



Là Bạc Cận Ngôn và Giản Dao, Phương Thanh đã thông báo cho bọn họ đến.



Trước mặt ba người là năm vụ án mất tích.



Vụ án thứ nhất: Năm 2008



Người mất tích: Đường Liên Liên



Tuổi mất tích: 24 tuổi
Nghe thấy tiếng hô, người bán vé ngẩng đầu, thấy một cô gái mặc áo phông màu xanh, đội mũ và đeo kính râm, cúi đầu, xoay người nhặt tiền rơi trên đất. Mang theo chiếc túi màu đỏ lộ ta chiếc chuông nhỏ màu đồng khẽ rung động.



Người bán vé lại cúi đầu.



Cô gái cầm vé, lên tàu. Người trên tàu vô cùng nhiều, nhưng cô gái tới sớm ngồi ngay ở vị trí gần đầu tàu, nhưng vẫn nhìn ra ngoài mép tàu. Người lái tàu cách cửa kính mơ hồ nhìn thấy bóng dáng, trong tầm nhìn đúng là cô gái đó.



Tới huyện Chu, cô gái kéo thấp vành mũ, rời tàu, không bỏ kính râm ra, còn hỏi thăm nhân viên trên tàu hướng đến khách sạn, chuông nhỏ trên túi khẽ rung.



Một tiếng sau.



“Cốc cốc cốc…” Có người gõ cửa kính. Người bán vé ngẩng đầu, thẻ cảnh sát đưa ra trước mặt anh ta, phía sau là khuôn mặt nghiêm túc của Phương Thanh.



“Cô gái này có tới đây không?” Phương Thanh hỏi.



Trên ảnh chụp cô gái mặc áo phông màu lam, đeo túi màu đỏ, trên túi còn có chiếc chuông nhỏ màu đồng. Dáng người thon thả, tóc dài quấn khăn.



Người bán vé cẩn thận suy nghĩ một chút: “Có, có! Vừa đến đây, có mua vé tàu đến huyện Chu.”



“Anh xác định mình thấy rõ chứ?”



“Thấy rõ, chắc chắn là cô ấy.”



Trên tàu.



Phương Thanh lấy ảnh chụp cho nhân viên trên tàu xem.



Người nhân viên cẩn thận suy nghĩ, giật mình đáp: “Có! Ngồi ở ngay kia! Còn rất xinh đẹp.”



“Thấy rõ, xác định là cô ấy?”



“Vâng! Chắc chắn!”



Buổi chiều, ba người Bạc Cận Ngôn và người cảnh sát nữ tiếp nhận nhiệm vụ ngồi trong một nhà hàng nhỏ bên bến tàu ăn cháo.



Nữ cảnh sát đã thay quần áo của Giản Dao ra, đổi về thường phục. Chỉ là phát hiện như vậy, không khiến ai cảm thấy vui vẻ, mà chỉ cảm thấy bất đắc dĩ.



“Cũng không thể trách những ‘nhân chứng’ đó.” Bạc Cận Ngôn nói, “Người thường nhớ kĩ người lạ thường thông qua một số đặc trưng và chi tiết then chốt. Ví dụ như quần áo, túi xách, thậm chí móc treo độc đáo của Giản Dao. Chúng ta nhìn thấy mấy hồ sơ kia, ‘nhân chứng’ đều chỉ ra quần áo, vật trang sức thậm chí đặc điểm dáng người của người mất tích vô cùng chính xác. Hơn nữa, người thường khi đối mặt với vụ án quan trọng, nếu có thể tạo được ảnh hưởng, sẽ có cảm giác tồn tại và tham dự rất mạnh, loại xu hướng tâm lý này thậm chí sẽ làm cho bọn họ tin tưởng, trí nhớ vốn dĩ mơ hồ, càng nghĩ càng cảm thấy rõ ràng, càng cảm thấy đáng tin.”



“Cũng không thể trách cảnh sát phá án năm đó.” Giản Dao nói, “Bởi vì là thành phố khác nhau, vụ án khác nhau, không thể xâu chuỗi lại thì không thể phát hiện được quy luật. Tội phạm lại kín đáo, cẩn thận như thế, cho nên rất khó phát hiện vấn đề trong đó.”