Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến - Phần 2: Ám Lân
Chương 5 :
Ngày đăng: 12:06 18/04/20
Mỗi một cảnh sát đều đã học không ít thì nhiều về tâm lý tội phạm lúc bước chân vào trường. Trên thực tế phá án cũng có lúc cần đến, phỏng đoán tâm lý và hành động của tội phạm được coi như là một phương pháp phụ trợ cho phá án.
Nhưng Phương Thanh chưa từng gặp chuyên gia tâm lý như thế này.
Lại nhìn qua một lát, Phương Thanh và vài người cảnh sát khác trao đổi ánh mắt với nhau. Bạc Cận Ngôn bình tĩnh tiếp tục uống trà. Dường như anh đã thấy nhiều cảnh sát như bọn họ và cảnh tượng thế này.
Gió đêm lặng lẽ, trong lúc chờ đợi, tất cả phá lệ yên lặng. Phương Thanh chú ý thấy Giản Dao ngồi xuống cạnh Bạc Cận Ngôn rồi mở máy tính ra. Bạc Cận Ngôn hơi cúi đầu nói gì đó với cô. Giản Dao gật đầu một cái, dáng vẻ vừa nghiêm túc vừa lạnh nhạt giống Bạc Cận Ngôn như đúc. Hình ảnh hai người chung đụng làm Phương Thanh nghĩ đến một câu: Tài tử giai nhân.
Thật ra thì đã có lúc Phương Thanh mong muốn một tình yêu như vậy, một người phụ nữ dịu dàng dễ chịu bầu bạn cùng anh ta.
Tuy nhiên, người phụ nữ mà anh ta yêu lại là một con ưng.
Phương Thanh cười tự giễu.
Lúc này Bạc Cận Ngôn lên tiếng: “Hắn là người địa phương, hoặc là đã sống ở địa phương được một thời gian tương đối. Hơn nữa còn gây án một mình, trên 20 tuổi.
Hắn là người quen với người chết Phó Vĩ, hoặc ít nhất có tiếp xúc ở thành cổ. Vào đêm xảy ra vụ án, hắn mặc áo khoác dày, sau đó vứt bỏ.
Chắc chắn là hắn ta có hiểu về phản điều tra, hơn nữa nắm được một vài kỹ năng phản điều tra thực dụng, dường như hắn tương đối quen thuộc với quy trình phá án của cảnh sát. Rất có thể hắn từng quen biết với cảnh sát vì vụ án khác. Ví dụ như là nghi phạm, hoặc liên quan đến người đang bị cảnh sát điều tra.
Hắn sống trong phạm vi mấy con phố gần chỗ xảy ra vụ án, hơn nữa không có điều kiện sống một mình.
Hắn không có công việc, hoặc làm việc ở cấp thấp.
Hắn làm việc to gan, tỉ mỉ, kế hoạch chu đáo, nhưng tinh thần bị đè nén cực độ, có dấu hiệu của tâm thần phân liệt. Hắn ta tự kiềm chế chặt chẽ cuộc sống công việc của mình, không để người khác biết. Trong một hoàn cảnh nhất định nào đó có một sự kiện tạo thành ảnh hưởng lớn đến cuộc đời hắn, đó là nguyên nhân áp lực lâu dài của hắn.
Sau khi Phó Vĩ đến thành cổ, những người đã từng tiếp xúc… tức là một vòng người các anh đã điều tra kia, trọng điểm là tìm người thỏa mãn các điều kiện nêu trên, tra xét chứng cứ ngoại phạm của bọn họ, tìm nhân chứng tận mắt thấy. Các anh sẽ có thu hoạch.”
——
Trời sắp sáng, đóng rèm cửa sổ, khóa kỹ cửa, chỉ chừa một ngọn đèn kiểu cổ phát ra ánh sáng êm dịu cạnh giường, tất cả tạo nên một không gian an toàn mà thân mật. Tối nay, Bạc Cận Ngôn nhiệt tình hơn ngày thường, tiến vào cô thật sâu. Hai tay cô để trước ngực anh, kiệt sức dựa vào. Anh cúi xuống, hôn từng chút một lên mặt và thân thể cô. Thật ra thì cho tới bây giờ Giản Dao vẫn chưa nói với Bạc Cận Ngôn, động tác như vậy khiến cô rất cảm động, nó không liên quan đến tình dục. Bởi vì cô có thể cảm nhận được anh chân thành, không che giấu sự quý trọng.
Nếu một người đàn ông hôn bạn thành kính thì chắc chắn anh ta yêu bạn rất sâu nặng.
Sau khi xong chuyện, Bạc Cận Ngôn hỏi cảm giác người trong cuộc theo thường lệ: “Thỏa mãn không? Có hơn lần trước không?”
Giản Dao nhìn anh trong ánh đèn mờ nhạt, đôi mắt kia mềm mại tựa ánh sao: “Cận Ngôn, em cảm thấy đây là thời điểm anh đàn ông nhất.”
Bạc Cận Ngôn suy nghĩ một lát rồi cười nói: “Em đang khen hay chê anh?”
Giản Dao sửng sốt, không kịp phản ứng. Cô có ý khen anh, có được không vậy? Người này đúng thật là biết sát phong cảnh.
Hai người vùi đầu ngủ tới chiều, không cần bận tâm chuyện vụ án, nếu có tiến triển tất có hồi âm. Tới lúc chạng vạng, hai người đi dạo ở thành cổ một lát, ăn một vài món ăn đặc sản địa phương, sau đó trở về khách sạn.
Đường phố vừa lên đèn, hai người đứng ở hành lang lầu hai lẳng lặng nhìn ra xa. Nơi này có thể thấy các bức tường thành cổ ở phía xa, cũng có thể thấy đèn đuốc bên bờ sông, cảnh sắc vô cùng yên tĩnh ấm áp. Đây cũng là mong đợi trong chuyến đi này của Giản Dao… nhưng nếu không xảy ra án mạng tàn nhẫn thì hoàn mỹ hơn nhiều.
“Hình như khu bên kia là chỗ ở của ông chủ.” Giản Dao chỉ một nơi bên ngoài đại viện. Thật ra thì hai khu được nối với nhau, một bên nhỏ hơn, cả hai đều phủ cây xanh. Tứ hợp viện nho nhỏ gồm 2 tầng, có khoảng 10 phòng có đèn sáng.
Bạc Cận Ngôn nhìn cô: “Nếu em thích nhà như vậy thì sau này chúng ta…” Anh chợt dừng nói, còn Giản Dao run nhẹ.
Bởi vì khu đối diện, những phòng có đèn sáng như có hẹn, bỗng nhiên tắt sang toàn bộ. Khắp mọi nơi trở chìm vào bóng tối trong khoảnh khắc. Chỉ có bóng cây cối trong sân vẫn còn lay động dưới ánh trăng.
Bạc Cận Ngôn chau mày một cái.
Giản Dao hỏi: “Sao vậy?”
Anh nói: “Không có gì.”