Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến - Phần 2: Ám Lân

Chương 50 :

Ngày đăng: 12:07 18/04/20


Ai ngờ khi Giản Dao cầm nhẫn lên nhìn kĩ mới phát hiện không phải. Bởi vì chiếc nhẫn hình chim rõ ràng hơi nhỏ, là thuộc về cô.



Lúc này Bạc Cận Ngôn mới cầm lấy nhẫn, đeo cho cô, nói: “Friedrich Nietzsche từng nói, con người giống như cây, càng hướng lên vị trí cao đón ánh nắng, thì thân lại càng bám sâu vào nền đất tối tăm. Giản Dao, anh là rễ cây; còn em chính là con chim nhỏ tự do, thuần khiết bay lượn phía trên cơ thể anh. Chúng ta cùng hướng về ánh mặt trời, truy tìm chân tướng, nương tựa vào nhau cả đời.”



Giản Dao nhìn chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út, im lặng trong chốc lát, vươn tay, ôm lấy anh. Bạc Cận Ngôn cũng cúi đầu, hôn lên má cô, sau đó cầm tay cô đeo nhẫn cho mình.



“Tử Ngộ bảo anh đi qua, có lẽ là có việc. Em theo bọn Phương Thanh đi bắt Kha Thiển nhé, tối nay chúng ta gặp lại.”



“Vâng.”



Bạc Cận Ngôn nhanh chóng lái xe rời đi, Giản Dao xoay người lên lầu, bị người gọi lại: “Giản Dao.”



Cô quay đầu lại, thấy Lạc Lang đã nhiều ngày không gặp.



Cô vô cùng kinh ngạc: “Lạc đại ca, sao anh lại tới đây? Có việc gì sao?”



Lạc Lang đứng dưới hành lang, áo phông sáng màu, quần dài màu đen, gọn gàng mạnh mẽ. Anh ta mỉm cười nói: “Anh tiện đường đi qua nơi này, tính mang tài liệu lần trước đã nói đưa cho em. Không nghĩ tới thật sự gặp được em.”



Giản Dao cười nhận lấy: “Cám ơn anh, còn phiền anh đi một chuyến, thật ngại quá. Nhưng hôm nay em và Cận Ngôn không thể mời anh ăn cơm rồi, em phải lập tức ra ngoài làm nhiệm vụ.”



Lạc Lang cười gật đầu: “Anh hiểu, mau đi đi. Đúng rồi, là đi bắt người sao?”



Giản Dao: “Sao anh biết?”



“Mười phút trước anh nhìn thấy Phương Thanh và An Nham lái xe rời đi, dẫn theo một đội, còn mang còng tay súng lục.”



Giản Dao gật đầu, đúng là như vậy. Song có phiền toái rồi, mọi người đã rời đi, cô phải nhanh chóng liên lạc với bọn họ, sau đó tìm xe đi.



Lạc Lang như thể hiểu được suy nghĩ trong lòng cô, nói: “Anh có lái xe tới, dù sao buổi tối cũng không có việc gì, để anh đưa em đi. Em đi tìm xe không phải lại tốn thêm thời gian sức lực sao? Không cần mất công thế.”



Giản Dao vội vàng từ chối: “Như vậy sao được chứ? Cảnh sát phá án, không thể tùy tiện bắt anh cùng tham gia được.”




Bước chân anh nhẹ như gió, đi về phía phòng ngủ.



Tấm rèm trong phòng ngủ được kéo xuống, không có chút khe hở. Chăn không gấp, để lộn xộn trên giường. Bạc Cận Ngôn nhìn mấy lần, lấy găng tay ra đeo vào, cầm một sợi tóc thuộc về phụ nữ ở trên gối.



Anh lặng lẽ nhìn mấy lần, thả lại chỗ cũ. Đi vòng quanh giường, từ từ đi đến trước cửa sổ, chợt sững người.



Máu, trên mặt đất có máu.



Anh đột nhiên ngồi xổm xuống, mi tâm nhíu chặt. Đó là một vết máu dài, lượng máu cũng không quá nhiều, có vết đè, như là có người bị lôi kéo trên mặt đất. Anh đưa tay chạm vào vết máu, vẫn còn chưa hoàn toàn khô.



Anh đứng lên, đi đến bên cửa sổ, tay vừa muốn kéo rèm ra thì đột nhiên dừng lại.



Sau đó từ từ thả tay xuống.



Anh xoay người đi ra cửa, đồng thời bấm điện thoại về cục: “Điều tra cho tôi một chiếc xe, biển số xe là…” Ạnh báo biển số xe của Phó Tử Ngộ, vừa rồi khi anh đi lên, không thấy xe ở bãi đỗ.



“Chiếc xe này vừa rời khỏi Thịnh Đình Gia Viên chưa đến nửa tiếng. Lập tức truy lùng giúp tôi nó đi đâu!”



Chờ Bạc Cận Ngôn đi xuống lầu, khi ngồi trên xe, đồng nghiệp hồi âm lại: “Giáo sư Bạc, tìm được chiếc xe kia rồi!”



“Ở đâu?”



“Vừa đến đường cao tốc Kinh Tây.”



Giao lộ đường cao tốc Kinh Tây.



Ánh mắt Bạc Cận Ngôn tối sầm lại, nhìn theo chỉ dẫn.



Khu công nghiệp hoạt hình cũng ở hướng đó.