Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến - Phần 2: Ám Lân
Chương 52 :
Ngày đăng: 12:07 18/04/20
Từ xa, Giản Dao đã nhìn thấy xe của Phương Thanh và Kha Ái đều dừng bên ngoài căn phòng nhỏ. Những cảnh sát khác vẫn chưa đuổi tới.
Có thể thấy được Lạc Lang lái xe rất nhanh.
Cô cười với Lạc Lang: “Cám ơn, Lạc đại ca, anh dừng ở đây đi. Anh nên tránh đi thì tốt hơn.”
Lạc Lang nói “Được” nhưng không di chuyển.
Giản Dao rút súng ra, xuống xe, cô không vội vã liều lĩnh, xem ra Phương Thanh và An Nham đã vào trong phòng, cô quyết định ở ngoài quan sát một chút, nghĩ cách hỗ trợ.
Cô đặt chân nhẹ nhàng lên bãi cỏ bên ngoài phòng.
Cuối cùng Lạc Lang đã khởi động xe, ánh mắt vẫn luôn nhìn cô.
Nhìn theo bóng dáng nhỏ bé chính trực của cô.
Khi Giản Dao còn chưa kịp có bất kì phản ứng gì, một ngọn lửa khổng lồ trong nháy mắt phá tan cả căn phòng, giống như quái thú dữ tợn trong đêm đen đánh về phía cô.
Cô bị quật ngã, sau đó bị ném phăng ra ngoài. Lăn ba bốn mét, lục phủ ngũ tạng như bị người dùng búa đập vào. Đầu cô đập vào cỏ, trong lỗ tai cô toàn là tiếng ong ong, trong đầu đột nhiên trống rỗng.
Nhưng cô lập tức ngẩng đầu lên, máu tươi từ khóe miệng chảy xuống.
Cô nhìn thấy hai bóng người bị trận nổ đánh văng ra xa trên cỏ. Bóng dáng kia quen thuộc đến thế, cổ họng Giản Dao phát ra tiếng gọi khàn khàn, nhưng cô không thể nghe thấy gì hết.
Bọn họ nằm trên cỏ.
Cả người bọn họ đầy máu, hai mắt nhằm nghiền, không biết là sống hay chết.
Giản Dao bật khóc, nhìn đồng bọn từng cùng kề vai nằm ở nơi đó, nỗi đau khôn cùng, giống như móng vuốt to lớn trong bóng đêm bắt lấy cô. Cô ngã xuống, bò đến bên cạnh bọn họ, “Phương Thanh… An Nham…” Cô khóc nức nở, nhưng bọn họ không hề nhúc nhích, cô cũng không nghe thấy gì hết.
Cô ôm lấy An Nham gần mình nhất, muốn kéo ra ngoài. Một người từ phía sau ôm chặt lấy cô, muốn kéo cô ra khỏi hiện trường. Giản Dao hoảng sợ quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt lo lắng thân thiết của Lạc Lang, anh ta không ngừng nói gì đó.
Giản Dao đẩy anh ta ra, nhưng không thể đẩy được. Sau đó tiếng nói của anh ta cuối cùng đã xuyên qua màng tai cô, truyền vào trong lỗ tai:
“Giản Dao! Đi thôi! Nơi này nguy hiểm lắm! Mau đi thôi! Đừng ở lại đây! Đi theo anh! Đi!”
Giản Dao lại khóc: “Không! Em phải cứu bọn họ, em không thể để bọn họ ở lại nơi này! Lạc Lang, gọi điện thoại, mau gọi điện thoại tìm trợ giúp! Gọi cho Cận Ngôn, gọi cho Cận Ngôn đi!” Nước mắt của cô không ngừng rơi xuống, nhưng vẻ mặt của Lạc Lang càng dứt khoát hơn so với cô, ôm lấy cô kéo ra bên ngoài.
Nhìn từ bề ngoài hình như là kho hàng. Tường ngoài màu xám đơn giản, không trang trí gì, cũng không có nhiều cửa sổ. Cửa kho hàng đóng lại, Bạc Cận Ngôn khẽ đẩy cửa, không khóa.
Anh không tiến vào ngay, mà lùi sang một bên, gọi điện thoại về tổng bộ.
“Điều cho tôi một đội đến khu B của khu công nghiệp hoạt hình.”
Đối phương nhanh chóng trả lời: “Xin lỗi giáo sư Bạc, mọi người trong đội anh đều đi đuổi theo Kha Thiển cả rồi. Những người khác trong đội đã đi làm nhiệm vụ. Tôi sẽ nhanh chóng điều người đến, nhưng phải mất ít nhất nửa tiếng.”
Cúp máy, Bạc Cận Ngôn đứng ở cửa kho hàng một lát.
Thời gian Phó Tử Ngộ mất tích đã hơn hai tiếng, thêm một phút chờ đợi là càng thêm nhiều nguy hiểm.
Vì Tử Ngộ.
Vì người bạn thân duy nhất trong cuộc đời anh.
Bạc Cận Ngôn ngước mắt lên, nhìn bầu trời tối đen, có mấy ngôi sao mờ mờ, yên tĩnh dịu dàng chiếu xuống đỉnh đầu anh.
Anh rút súng ra, đẩy cửa, nghiêng người đi vào.
Cửa phía sau anh từ từ đóng lại.
Giản Dao, Bạc Cận Ngôn, Phương Thanh, An Nham, Phó Tử Ngộ…
Không phải đã nhắc nhở các người rồi sao?
Tuyệt đối không thể đến khu công nghiệp hoạt hình.
Đừng đến.
Bởi vì chính nghĩa là yếu ớt như thế, chỉ vì nó mãi mãi lộ rõ dưới ánh mặt trời.
Còn tà ác chờ đợi ẩn núp trong bóng tối, trú ẩn trong tâm hồn đau khổ méo mỏ.
Chỉ cần sơ suất nó sẽ mở ra miệng bồn máu to nuốt chửng lấy ngươi