Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến
Chương 79 :
Ngày đăng: 19:18 19/04/20
Tất cả trang trí đều không còn nữa, lồng giam, sô pha, giường,bàn trà... toàn bộ đều bị dọn dẹp sạch sẽ.
Xung quanh tối đen trống trải, dường như không có điểm dừng.Chỉ còn lại Giản Dao, bị xích sắt khóa chặt dưới ánh đèn sáng chói ở trung tâm,mũi chân khẽ chạm đất. Cô giống như một con rối gỗ trên sân khấu, nhỏ bé, táinhợt và cứng ngắc chờ đợi vận mệnh sắp đến.
Băng keo dày đang bịt lấy miệng cô, khiến cô không thể phátra chút âm thanh nào. Chỉ có thể mở to đôi mắt đen láy rõ ràng, căng thẳng nhìnchằm chằm từng cử động của Tạ Hàm.
Hôm nay Tạ Hàm mặc một bộ vest ghile và quần dài, thẳng tắpvăn nhã, khóe miệng hàm chưa ý cười dạt dào. Nhưng càng khiến Giản Dao cảm thấyhắn biến thái và ghê tởm.
Hắn cầm lấy điện thoại, đứng dưới ánh đèn cách cô mấy bước,quay đầu nhìn cô cười: “Kích động không?”
Giản Dao yên lặng bảo trì tư thế bất động. Tim trong lồng ngựclại thật sự nhảy dồn dập kịch liệt giống như lời hắn nói.
Bởi vì, người sắp nói chuyện với hắn ở đầu bên kia điện thoại,chính là Bạc Cận Ngôn.
Dưới phần tin tức trong mục phân loại trên báo hôm qua, còncó lưu lại một số điện thoại không bắt mắt lắm. Mà lúc này, Tạ Hàm thật sự sắpgọi vào số đó.
Tâm tình của Tạ Hàm rõ ràng rất tốt, giữa hai hàng chân màyđen thẫm lung linh ánh sáng. Ngón tay thon dài lướt nhanh trên màn hình điệnthoại, sau đó ấn xuống nút handsfree của điện thoại.
“Tút... tút...” Điện thoại đã thông.
Tim Giản Dao nháy mắt nhảy lên tới cổ họng. Nụ cười khẽ củaTạ Hàm, dường như ngưng đọng trong khoảnh khắc, nhìn chằm chằm màn hình chờ.
‘Cạch’ một tiếng vang lên, có người nhận điện thoại.
“Hi.” Một giọng nam hoàn toàn xa lạ, thấp thoáng mang theo ýcười trầm thấp.
Mắt Giản Dao thoáng chốc trừng to.
Giọng nói và ngữ điệu, thật sự đã thay đổi. Người ở đầu dâybên kia, có đúng là Bạc Cận Ngôn?
Nhưng trực giác báo cho cô biết, nhất định là anh.
Bạc Cận Ngôn... đang che giấu sao?
Ý cười trên mặt Tạ Hàm càng thêm ý tứ hàm xúc không rõ, khẽtrả lời: “Hi.”
Người đàn ông đầu bên kia thong thả hỏi: “Chúng ta gặp mặt ởđâu?”
“Hai giờ sau...” Tạ Hàm quay đầu nhìn Giản Dao một cái: “Tôisẽ nhắn tin địa chỉ cho anh.”
“Ok.”
“Giản Dao đang ở chỗ tôi, đặc biệt chuẩn bị vì anh đấy.”
Người đàn ông yên lặng trong nháy mắt, ý cười trong giọngnói dường như càng sâu càng lạnh lẽo: “Rất tốt. Cám ơn.”
Điện thoại cứ vậy mà cúp. Hai người nói chuyện có liên quanđến cô, lại khiến cho Giản Dao kinh hồn tán đảm.
Lời của Tạ Hàm, có ý gì? Đặc biệt chuẩn bị vì ‘anh’?
Lúc này Tạ Hàm đã tắt điện thoại, cất đi, quay đầu nhìn cô.Hắn vươn tay ra, gỡ bỏ băng keo trên miệng cô.
Thân hình cao lớn đứng thẳng trước mặt cô, trên gương mặtthanh tú có một vẻ thương tiếc nhàn nhạt.
“Hiện giờ, thật sự sắp phải vĩnh biệt cô rồi, Jenny.”
Một nỗi sợ hãi bất an vô bờ bến xông lên trong lòng cô, GiảnDao cuối cùng không nhịn được chủ động hỏi hắn: “Anh... muốn giết tôi sao?”
Ngay bây giờ? Ngay khi Bạc Cận Ngôn đang trên đường tới đây?
Chính tại lúc sống chết cách biệt nhau thế này, lại chỉ cóthể để anh nhìn thấy thi thể của cô thôi sao? Không!
“No.” Bất ngờ ngoài dự liệu của cô chính là Tạ Hàm lại cườitủm tỉm lắc đầu, phủ định giả thiết tàn nhẫn này. Đột nhiên, cô căn bản khôngthể dễ chịu hơn chút nào, bởi vì hắn lập tức nói ra một kết luận còn đáng sợhơn.
“Người giết cô, đương nhiên là Allen.” Hắn nhìn chằm chằmcô, ánh mắt càng thêm thâm trầm: “Ồ... thử nghĩ mà xem, nếu như đích thân anhta giết cô, việc này đối với Simon bé nhỏ là một đả kích trầm trọng đến thế nàonhỉ? Anh ta yêu cô như vậy, nhất định không thể tự tha thứ cho bản thân mình.”
Hắn ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, giống như đang tưởng tượngmột chuyện gì đó vô cùng thú vị. Sau đó hắn đột nhiên cúi đầu nhìn cô, thấp giọngthan một tiếng: “Ài... đau khổ và tự trách sẽ luôn dằn vặt anh ta. Cô biết mà,người hai nhân cách luôn trong sáng và tuyệt vời như vậy đó. Chỉ cần ý chí củaanh ta từ từ suy yếu, sẽ bị rơi vào trong bóng tối, bị Allen thay thế, có lẽmãi mãi cũng không thể tỉnh lại. Cô xem, Allen cũng hiểu được đạo lý này. Chonên, anh ta mới không thể chờ đợi đến lúc giết chết cô.”
Trong nhà kho rộng rãi yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng vọng củagiọng nói vừa hưng phấn vừa ôn hòa của Tạ Hàm. Sắc mặt Giản Dao chết lặng nhìnhắn, tay chân bị dây xích trói chặt, bởi vì cơ thể bị kéo căng quá mức, khiếncơn đau kéo đến từng cơn.
...
Giản Dao thoáng giật mình, ý thức gần như sắp sụp đổ bất chợthồi phục sự sáng suốt; nỗi tuyệt vọng và bi ai đau đớn khôn cùng bị lý trí đènén. Nụ hôn sắp đến khúc cuối thì trái tim cô cũng đã bắt đầu buộc chặt trướcgiờ chưa từng có.
Anh lại cắn cô một cái, chỉ khiến cô đau đến mức toàn thânrun rẩy.
Anh hung hăng mút lấy đầu lưỡi của cô, dường như tràn đầy dụcvọng trắng trợn.
Sau đó, cuối cùng anh cũng lưu luyến buông đầu lưỡi của côra, từ từ rút lui ra ngoài.
Đầu lưỡi của anh sắp rời khỏi khoang miệng cô...
Đột nhiên, anh khựng lại, vừa kiên định vừa cực kỳ dịu dàng,từ dưới lên trên khẽ liếm đầu lưỡi của cô một cái.
...
Cùng một hôm, năm tiếng đồng hồ trước đó, ở trong bệnh viện.
Phó Tử Ngộ chỉ miễn cưỡng hồi phục được một chút. Nhưng màhôm nay, anh căn bản không cách nào ngủ yên trên giường bệnh của mình. Anh tìmmột viên thanh tra đến, dùng xe lăn đẩy anh đi đến phòng bệnh của An Nham.
Trước cửa có mấy viên cảnh sát đang canh giữ, cửa phòng bệnhđóng chặt, hoàn toàn không thể nhìn thấy bên trong. Viên thanh tra đẩy anh đivào trong, vừa nhìn vào đã thấy drap giường bệnh được xếp rất chỉnh tề nhưng lạikhông một bóng người.
Đi tiếp vào trong, xuyên qua cửa an toàn rộng mở trong sánglà một căn phòng làm việc rất lớn. Hơn mười mấy chuyên gia IT đang ngồi trướcmáy tính, căng thẳng nhìn chằm chằm vào màn hình. An Nham mặc một bộ đồ bệnhnhân ngồi dẫn đầu, sắc mặt chăm chú bình tĩnh, không có chút bệnh tật nào.
Phó Tử Ngộ im lặng ngồi một bên, không dám làm phiền bọn họ.
Lúc này một viên thanh tra bên cạnh nhìn màn hình một cái,nhịn không được than thở ra tiếng: “Nói thật nha, cuộc vượt ngục mấy hôm trước,lên kế hoạch thật sự là hoàn mỹ vô cùng. Giáo sư Bạc hoàn toàn có tiềm chất trởthành một cao thủ tội phạm.”
Cả đám người đều khẽ cười, Phó Tử Ngộ lại đáp: “Cậu ấy mãimãi cũng không trở thành một cao thủ tội phạm được.”
Viên thanh tra lúc trước hơi giật mình, gật đầu nói: “Anhnói cũng đúng. Một trận chiến hỏa lực khí thế như vậy, lại tính toán vô cùng tỉmỉ, không có một người thương vong. Phải gọi anh ấy là chuyên gia cứu vớt, chứkhông phải cao thủ tội phạm.”
Bởi vì lời của anh ta, tất cả mọi người đều nhớ đến hình ảnhcông kích trên bãi đất trống hôm đó, không tự chủ được có chút cảm khái, đều trởnên yên tĩnh.
Nhưng trước giờ trong đầu An Nham chỉ nghĩ đến số liệu dấuhiệu, phá lệ lại nhớ đến một chuyện khác.
Anh ta nhớ đến một ngày nào đó trước đây, lúc nói chuyện vớiPhó Tử Ngộ, vô tình nói đến hôm anh ấy vừa mới tỉnh lại sau cuộc phẫu thuật,nói điện thoại với Bạc Cận Ngôn.
“Lúc đó tại sao anh lại khóc?” An Nham hỏi. Anh ta cũngkhông để ý nhân tình thế thái gì cả, cũng không để ý đến việc sẽ chạm đến vếtthương của người khác. Nghi vấn này vẫn luôn ở trong lòng anh ta, anh ta cóchút suy đoán không chắc chắn, cho nên liền hỏi trực tiếp.
Phó Tử Ngộ im lặng một lúc, mới trả lời: “Bởi vì lúc đó, tôinghe thấy giọng nói của người gọi là ‘Allen’.”
Lần trước Phó Tử Ngộ nghe thấy giọng nói này là vào lúc nào?
Lúc được cứu ra khỏi hầm giam của tên biến thái ăn thịt người‘hoa tươi’, Bạc Cận Ngôn đang gặp nguy hiểm tính mạng, trải qua vô số ngày cấpcứu mới tỉnh lại, chính là giọng nói này.
“Giọng của cậu tại sao lại...” Lúc đó Phó Tử Ngộ đã hỏi.
Bạc Cận Ngôn chỉ nhẹ nhàng bâng quơ đáp: “Tommy rời đi mấyngày, tôi bị sốt cao, sốt hỏng cả giọng.”Là cổ họng bị sốt đến hỏng triệt để, bị cảm, nhiễm trùng,khàn giọng, đau nhức... Vì thế dứt khoát tương kế tựu kế, thi triển kế hoạch đãdự tính từ lâu, giả làm nhân cách thứ hai, từng bước cẩn mật... Nhưng sau khiđược an toàn rồi, thanh đới của anh cũng đối mặt với khả năng bị mất tiếngnghiêm trọng, bác sĩ khó khăn lắm mới giúp anh hồi phục lại, có điều giọng nóivà Bạc Cận Ngôn đã từng hoàn hảo vô khuyết đã có sự thay đổi.
Chỉ là Giản Dao, vẫn không biết mà thôi. Bạc Cận Ngôn sao cóthể để cô biết, căn bản không cần phải khiến cô đau lòng.
Lần này, lúc Phó Tử Ngộ nhận được điện thoại của anh, giọngnói đã giống Allen đến bảy tám phần.
Phó Tử Ngộ lập tức hiểu được, mấy ngày mất đi người yêu, anhkhóa mình ở trong phòng, dùng một phương pháp nào đó phá hoại giọng nói củamình lần nữa.
Mà tri kỷ như Phó Tử Ngộ, lập tức có thể đoán ra được kế hoạchcủa anh, ngụy trang thành Allen, tiếp cận Tạ Hàm, thân bại danh liệt, đẩy mìnhvào nguy hiểm... Từ đó về sau là một con đường nguy hiểm vô cùng có khả năng sẽphá hủy một đời của anh.
Phó Tử Ngộ biết, anh vẫn thường làm những chuyện mạo hiểmnhư vậy.
Nhưng mà giây phút đó, khi nghe thấy giọng nói khàn khàn đãlâu không gặp, anh lại không ngăn được nước mắt của mình. Bởi vì điều anh nghethấy, rõ ràng là một tình yêu cố chấp, trầm mặc, trọn vẹn của người bạn thân củamình, của một người đàn ông cô độc ngạo mạn đối với một cô gái.
...
Lúc này, Phó Tử Ngộ mới lên tiếng hỏi: “Tiến triển thế nào rồi?”
An Nham quay đầu nhìn anh, trầm giọng trả lời: “Tất cả vẫnđang tiến hành theo kế hoạch. Hai người bọn họ sẽ trở về bình an không sứt mẻgì, rất nhanh thôi.”