Hãy Tỏ Tình Với Ta Đi

Chương 15 : Anh chỉ để ý đến cái nhìn của em

Ngày đăng: 11:38 19/04/20


Edit: ItzYen



"Em muốn biết thân thế của anh sao?"



Thân thế? Trầm Khê chưa bao giờ nghĩ tới cô sẽ hỏi thân thế của Tô Hàng. Một là bởi vì bên trong vòng tròn này vốn có rất nhiều lời đồn về thân thế của Tô Hàng, từ việc lúc hắn mười tám tuổi thì được đón về Tô gia, đến hắn trở thành người nắm trong Tô gia, thân thế của hắn vẫn luôn là chủ đề của mỗi tiệc trà bên trong vòn tròn này. Hai là lúc Tô Hàng trở về Tô gia quá mức chật vật, tất cả mọi người trong cái vòng tròn này đều biết được thông tin từ Tô Minh Lệ, lúc Tô gia tìm tới Tô Hàng, hắn đang đẩy một chiếc xe xích lô cùng bọn trẻ trong cô nhi viện đi nhặt ve chai.



"Ừm." Trầm Khê gật đầu, bởi vì cô biết Tô Hàng có thể hỏi được câu hỏi này, liền biểu thị rằng hắn muốn cô biết thân thế của hắn.



"Anh biết bên ngoài có rất nhiều lời đồn về thân thế của anh, tất cả mọi người biết, anh là con riêng của Tô Bách Niên." Lúc Tô Hàng nói ra được câu này thì giống như nghiến răng nghiến lợi, tay đang cầm thìa dùng sức nắm thành quyền, xương ngón tay nhô lên hiện ra màu xanh trắng.



Trầm Khê nhìn thấy chiếc thìa gốm sứ đang bị Tô Hàng nắm chặt trong tay, cô nhịn không được mà để tay vào quả đấm phía trên, ý đồ rằng hắn hãy bỏ chiếc thìa ra.



Tô Hàng cảm giác được phía trên có một mu bàn tay nhu hoà đụng vào, biểu tình dữ tợn trong nháy mắt liền hoà hoãn lại.



"Anh hãy ẩn thận, chớ làm thương tay." Tô Hàng nắm quá sức, Trầm Khê thấy thế, cô không thể không ôn nhu nhắc nhở được.



Tô Hàng đần độn buông lỏng bàn tay đang nắm chắc ra, nhưng là chiếc thìa trắng yếu ớt vẫn bị vỡ đôi, lông mày Trầm Khê nhíu lại, nhìn vào bàn tay của Tô Hàng, quả nhiên trên bàn tay còn in lại một vết đỏ.



"Còn tốt, không có bị thuơng." Trầm Khê kiểm tra một lần, cô vừa muốn lấy tay về. Lại không nghĩ bàn tay Tô Hàng bỗng nhiên dùng sức, cầm đôi tay của Trầm Khê trong lòng bàn tay.



Trầm Khê sửng sốt một hồi, cô hơi kinh ngạc ngước mắt nhìn về nam nhân đối diện mình.



Tô Hàng cũng không biết làm sao lại như thế, có thể là vừa rồi ngón tay ca Trầm Khê ở trong lòng bàn tay hắn gây ra cảm giác quá lưu luyến, hắn không tự chủ được mà muốn lưu lại phần cảm giác này.



"Em có để ý không?" Tô Hàng nhìn về phía Trầm Khê.



"Cái gì?" Trầm Khê không kịp phản ứng.


"Anh không sao đâu." Tô Hàng thấy hốc mắt Trầm Khê ửng đỏ, phảng phất như muốn khóc lên, chân tay lập tức luống cuống.



Xoạch!



Nước mắt trong hốc mắt rốt cuộc cũng không tích tụ được, một giọt nước mắt to như hạt châu rơi vào tay của hai người, khiến Tô Hàng lại càng luống cuống tay chân hơn: "Em đừng khóc."



Thế nhưng khi Trầm Khê đau lòng thì cô căn bản không thể ngăn được nước mắt, nước mắt càng chảy hơn.



"Anh nói những lời này không phải muốn chọc em khóc, anh chỉ muốn nói cho em kinh nghiệm của anh thôi." Tô Hàng không biết nên nói như thế nào, lời nói của hắn có chút không mạch lạc.



"Thật xin lỗi!" Trầm Khê cũng nhịn không được nữa mà cắm đầu nhào vào trong ngực Tô Hàng.



Tô Hàng sững sờ ôm Trầm Khê, sự vui vẻ cùng đắng chát trong lòng hắn càng hỗn tạp. Hắn không biết Trầm Khê khóc thương tâm như vậy, có bao nhiêu sự đau lòng, lại có bao nhiêu sự đồng tình.



Thật xin lỗi, Trầm Khê lại nói một lần nữa trong lòng cô. Năm năm ở kiếp trước tôi tự cho là thông mình. Tôi biết lòng tự trọng của anh mạnh, biết anh rất quan tâm tới người khác, cho nên một lần cũng không có chủ động hỏi qua, thậm chí lúc có người nhắc đến tôi thì lại né tránh.



Nhưng cho tới hôm nay tôi mới hiểu được, cách anh quan tâm tôi cho tới bây giờ vẫn là bảo vệ cái nhìn của tôi. Quá khứ tôi kia tự cho là đúng, phương pháp bảo vệ cái nhìn của anh, mới tổn thương tâm của người anh yêu.



Khi đó, nhất định anh sẽ tưởng tôi quan tâm tới thân thế của anh đi.



"Cuối tuần này, chúng ta đi thăm mẹ đi, mẹ anh đó." Trầm Khê bỗng nhiên lên tiếng.



"Ừm." Tô Hàng gật đầu.



Mặc kệ, mặc kệ là sự đau lòng hay đồng tình, chỉ cần em nguyện ý tới gần anh, anh đều mặc kệ.



Tác giả có lời muốn nói: Sự hiểu lầm sẽ từng chút một phá giải nha mọi người..