Hãy Tỏ Tình Với Ta Đi

Chương 182 : Lần đầu hẹn hò (2)

Ngày đăng: 11:38 19/04/20


Edit: ItzYen



Trầm Khê cùng Tô Hàng giương mắt nhìn, hai người họ thấy cảnh vật trong bức ảnh này rất quen thuộc, hoá ra chính là nơi mà hai người vừa đứng. Trên tấm ảnh, một nam nhân có thân hình cao lớn đang cúi người để hôn nhẹ lên môi của mỹ nhân đang ngồi trên ghế dài, bởi vì ánh sáng chiếu qua, cho nên không rõ ngũ quan của hai người, nhưng vì thân hình của hai người họ rất đẹp, còn bị ánh nắng chiếu vào, khiến tấm hình phảng phất như một bức tranh vẽ.



Hai má Trầm Khê đỏ lên, còn hai mắt Tô Hàng thì toả sáng.



"Thật đẹp." Nữ sinh đắc ý nói, "Mình đã nói chụp ảnh có ánh sáng thì sẽ đẹp mắt hơn mà."



"Nếu không chúng ta cũng nên thử chụp một kiểu ảnh như này đi?" Tiểu nam sinh đứng bên cạnh đề nghị.



"Cậu nghĩ hay lắm, khi lên đại học thì đừng hòng chiếm tiện nghi của mình nữa." Nữ sinh dữ dằn ra vẻ uy hiếp.



"Vậy ư ~" Tiểu nam sinh khốn khổ đáp.



"Cám ơn các em." Mặc dù khi hai người hôn nhau thì lại bị hai học sinh cao trung nhìn thấy, nên cô có chút xấu hổ, nhưng dù sao thì Trầm Khê cũng rất thích tấm hình này.



"Không cần cám ơn, em chỉ tiện tay chụp thôi. Chỉ có việc đuổi theo hai người là hơi vất vả chút." Nữ sinh lè lưỡi, dùng biểu cảm đáng yêu mà phàn nàn, "Em vốn còn muốn, hai người anh anh em em ở bên hồ một trận cơ, cuối cùng lại chỉ vuốt ve an ủi một tý thì đã đi rồi, sau khi em chụp được một tấm hình hoàn hảo xong, hai anh chị lại không thấy đâu cả."



Trầm Khê lập tức xấu hổ nói không nên lời, hiện tại học sinh cấp ba đều nói chuyện như thế này ư?



"Em có thể gửi bản điện tử cho anh không?" Tô Hàng ra vẻ một bức ảnh chụp như thế không đủ xem.



"Được chứ, anh có thể thêm tài khoản Wechat của em." Tiểu cô nương sảng khoái lấy điện thoại di động của mình ra.



Tô Hàng cũng nhanh chóng lấy điện thoại từ trong túi để thêm tài khoản Wechat vào, sau khi tiểu cô nương gửi tấm ảnh chụp qua cho Tô Hàng thì đắc ý nói: "Điện thoại di động của em là loại chuyên dùng để chụp ảnh, cho nên phân giải rất cao. Về nhà hai người có thể phóng to ra rồi in thành áp phích, sau đó treo trong nhà thì sẽ rất đẹp."



"Cảm ơn em." Sau khi Tô Hàng nghe xong, hắn càng hài lòng hơn.



"Được rồi, không quấy rầy hai người nữa, chúng em tiếp tục đi chơi đây, 88*." Tiểu cô nương này cũng là người thẳng thắn, cô nàng hoàn toàn không hề biết mình vừa thêm được tài khoản Wechat của CEO của một công ty nổi danh ở thành phố S, lôi kéo tay của bạn trai mình thật vui vẻ tiếp tục dạo quanh hồ.



*88: bye bye.



Trầm Khê nhìn tấm ảnh chụp trong tay mình, sau đó lại nhìn điện thoại của Tô Hàng, cuối cùng đụng phải ánh mắt của Tô Hàng.



"Chúng ta về nhà thôi." Tô Hàng một lần nữa cầm tay của Trầm Khê, sải bước đi về phía trước, bước đi của hắn nhẹ nhàng mà lại mạnh mẽ.



Trên đường về thành phố S, Trầm Khê có chút mệt mỏi, xe đi được một nửa chặng đường thì cô liền tựa vào ghế lái phụ mà ngủ thiếp đi. Tô Hàng nhìn qua bầu trời đã tối, trong xe lại mở tiếng nhạc du dương, khiến người ta dễ dàng rơi vào giấc ngủ, nhưng mấy thứ đó cũng không thể ngăn được tâm tình kích động của hắn lúc này.



Khóe mắt hắn thỉnh thoảng lướt qua Trầm Khê đang ngủ ở ghế lái phụ, dọc đường Tô Hàng vừa cười ngây ngô vừa lái xe trở về biệt thự.



Lúc trở về biệt thự thì đã chín giờ tối, Trương tẩu vì bọn họ mà mở một chiếc đèn trong phòng khách, mà Sơ Ngũ đang chơi ở phòng khách nghe được tiếng xe thì vô cùng vui sướng.



Tô Hàng dừng xe, sau khi hắn cởi dây an toàn trên người, mới xoay người để gọi Trầm Khê dậy. Nhưng khi ánh mắt hắn chạm tới khuôn mặt Trầm Khê khi đang ngủ say, ánh mắt của Tô Hàng lại sâu hơn. Hắn dịch tới gần, dùng ánh mắt nặng nề để nhìn Trầm Khê, giống như một lão sói xám to lớn đang nhìn chằm chằm chú thỏ trắng.



Xế chiều hôm nay, cảm giác bờ môi mềm mại của Trầm Khê còn quanh quẩn trong lòng hắn, dường như có thể khiến cho người khác nghiện, khi nghĩ đến thì lại muốn nếm thử lại một lần.



Sơ Ngũ nằm trong phòng khách đang không hiểu gì mà hừ hừ hai tiếng, rõ ràng chú nghe được tiếng xe ô tô mà, tại sao ba mẹ còn không đi vào? Sơ Ngũ có chút nóng nảy xoay người hai vòng, sau đó nhảy dựng lên dùng chân trước để mở khoá cửa phòng khách. Quả nhiên chú thấy chiếc xe quen thuộc đang đỗ ở trong sân, lập tức kích động mà chạy đến.



Tô Hàng cách Trầm Khê càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, còn kém một chút xíu, chỉ kém một chút nữa thôi.




==



Vân Thư nhìn Trầm Khê lại một lần nữa ký hai chữ "Tô Hàng" to đùng trên biên lai tính tiền, cô nàng nhịn không được mà nhả rãnh nói: "Lần trước không phải bà nói với tôi rằng, nếu về sau bà kết hôn thì cũng sẽ không tiêu tiền của chồng mình mà?"



"Đúng vậy." Trầm Khê để bút xuống rồi vừa cười vừa nói, "Nhưng sau khi kết hôn bà sẽ phát hiện rằng, tiêu tiền của chồng mình sẽ khiến tâm trạng mình tốt hơn đó."



"Dung tục quá đi." Vân Thư ghét bỏ nói.



Trầm Khê cũng không phản bác, cô cười một cái rồi cất thẻ của Tô Hàng lại.



"Đúng rồi, bà có nhận được thiệp mời của bữa tiệc tối từ thiện Tinh Hà không?" Vân Thư đột nhiên hỏi.



"Tôi có nhận được." Trầm Khê trả lời.



"Bà có tham gia không?" Vân Thư lại hỏi.



"Đi chứ."



"Bà cùng đi với Tô Hàng sao?"



"Ừm." Trầm Khê gật đầu.



"Vậy khẳng định sẽ rất náo nhiệt đây." Vân Thư cười trên nỗi đau của người khác mà nói.



"Dù sao cũng không còn cách nào khác." Trầm Khê lại nói, "Có một số việc là không thể tránh khỏi, nếu người ta đã chú ý thì nhất định mình sẽ thành trung tâm chủ đề, còn không bằng bọn mình tham gia, nếu vận khí tốt, còn có thể kéo theo cổ phiếu của Trầm thị với Tô thị nữa."



"Bà không sợ Tô Hàng mất mặt sao?" Vân Thư có chút lo lắng nói.



"Vân Thư." Trầm Khê bỗng nhiên nhìn về phía bạn thân mình, dùng giọng nói có phần nghiêm trọng để nói, "Có phải bà cũng cảm thấy, Tô Hàng cưới tôi là vì mấy thứ này ư."



"..." Vân Thư sửng sốt, cô nàng nhất thời không biết trả lời như thế nào, dù sao đây cũng là sự thật mà bên trong vòng tròn "giai cấp" công nhận.



"Người khác thì tôi sẽ không giải thích đến cùng, nhưng bà là bạn thân nhất của tôi, tôi không hi vọng bà sẽ vì mấy thứ này mà cư xử không tốt với Tô Hàng đâu." Trầm Khê bỗng nhiên nói nghiêm túc.



"Tôi biết rồi." Vân Thư dừng một chút, sau đó cô nàng lại lập tức nghĩ đến một vấn đề mới, "Đúng rồi, hình như Thương học trưởng cũng sẽ tham gia bữa tiệc tối lần này đó."



Thương học trưởng ư? Trầm Khê hơi sững sờ.



"Hai người các bà thế mà được bên trong vòng tròn công nhận là Kim Đồng Ngọc Nữ đấy." Vân Thư vừa cười xấu xa vừa nói.



Mà lúc này, nhân vật trung tâm trong chủ đề nói chuyện của hai người, đang gọi điện thoại để thư ký của mình tìm giúp mình một thầy dạy nhảy. Dù sao trước mười tám tuổi Tô Hàng không có cơ hội để khiêu vũ, mà sau mười tám tuổi Tô Hàng lại không có tâm trạng để khiêu vũ, thật vất vả để nàng dâu muốn khiêu vũ với mình, đánh chết hắn cũng phải học khiêu vũ trước bữa tiệc.



Tác giả có lời muốn nói: Con cua rốt cuộc cũng đã viết xong rồi, cảm ơn các tiểu thiên sứ một lòng ủng hộ, vì sự cảm ơn của mọi người, sau khi ta đăng chương mới thì liền phát hồng bao nha (hạn đến mười hai giờ đêm).



Tình cảm trong cuốn truyện này vừa ấm áp vừa tinh tế, cho nên tình tiết sẽ chậm một chút, hi vọng mọi người sẽ thích. Mặc dù kinh nghiệm của con cua có hạn, nhưng ta sẽ cố gắng đến cùng!



Cuối cùng ta yếu ớt bổ sung thêm một câu: Sáng mai ta muốn nghỉ ngơi một ngày (Hôm nay ta đã làm việc hết sức rồi, các ngươi sẽ tha thứ đúng không, (*^__^ *))