Hãy Tỏ Tình Với Ta Đi

Chương 21 : Đẹp mà, anh nhìn là được rồi

Ngày đăng: 11:38 19/04/20


Edit: ItzYen (Hạ Yến)



Cao ốc Tô thị.



Chu Lâm đưa tài liệu cho phòng thị trường xong, vừa trở về thì nghe thấy tiếng vang loáng thoáng bên trong văn phòng Tổng giám đốc, cô nàng nhỏ giọng đến bên cạnh Lilith để hỏi: "Chưa ra đi sao?"



"Chưa." Lilith lắc đầu.



"Lão đại đang làm gì vậy nhỉ?" Chu Lâm không nhịn được mà suy đoán một phen, "Đi vào tận hai tiếng, nhưng lần trước Phương lão đại mật đàm với BOSS lâu như vậy là vì mua công ty Ngọc Hành, chẳng lẽ lần này lại có dự án gì lớn hơn ư? "



"Không thể đi, lúc lão đại đi vào thì không có mang theo tài liệu gì hết." Lilith nhớ lại một hồi rồi nói.



Mà bên trong văn phòng Tổng giám đốc, Phương Vũ vừa xoa chân vừa nhìn đồng hồ tay một hồi rồi nói: "Lão đại, đã đến thời gian đi đón phu nhân rồi."



Tô Hàng nghe thấy thế, cũng đưa tay nhìn đồng hồ, rồi nói: "Còn nửa tiếng nữa, chúng ta luyện thêm một chút đi."



"Đừng, đừng.." Phương Vũ quá sợ hãi nói, "BOSS, tý nữa tôi còn phải lái xe cho ngài nữa đấy, chân này không thể bị thương được."



"..." Tô Hàng nhìn lướt qua mu bàn chân hơi sưng của Phương Vũ, thần sắc hắn có chút ủ rũ.



"Thực ra.." Phương Vũ nhận ra được cảm xúc của BOSS nhà mình hơi không đúng, hắn bèn an ủi, "Thực ra ngài đã có tiến bộ rất nhiều rồi, hiện tại khi ngài khiêu vũ, nhiều nhất chỉ giẫm phải hai lần mà thôi."



"Đó là bởi vì cậu một mực giúp tôi đếm nhịp điệu." Tô Hàng tự biết rõ nói, "Còn nữa, giẫm vào chân cậu hai lần thì không có việc gì, nhưng tôi không thể giẫm vào chân vợ được."



"..." Cho nên ngài giẫm phế đi chân của năm người giúp ngài khiêu vũ ở phòng dạy vũ đạo, không tìm được người khác, liền về công ty bức tôi phải khiêu vũ cùng, từ lúc Phương Vũ học khiêu vũ hắn ta không nghĩ tới có một ngày mình còn phải nhảy phần của nữ.



"Đi thôi." Tô Hàng sửa sang lại áo sơmi xong liền mặc áo khoác vào, rồi hắn nói, "Tôi còn phải trở về thay quần áo nữa."



"Vâng." Phương Vũ đi giày vào, khập khễnh đi sau lưng Tô Hàng ra khỏi văn phòng.



Sau lưng bọn họ, Chu Lâm với Lilith cùng hoảng sợ liếc nhau một cái.



"Làm sao lão đại lại đi khập khễnh thế?" Chu Lâm kinh ngạc nói.



"Chẳng lẽ.." Lilith không có cách nào để có thể khống chế bộ não của mình nữa.



Theo tiếng kêu gâu gâu hưng phấn của Sơ Ngũ, chiếc xe màu đen Mercedes được đỗ ở cửa biệt thự, Tô Hàng mở cửa phía sau ra, hắn tiện tay sờ lên đầu Sơ Ngũ, rồi cất bước đi đến phòng khách.



Nghe được tiếng, Trương tẩu liền đi xuống từ trên lầu, bà nhìn thấy Tô Hàng thì vừa cười vừa nói: "Tiên sinh đã trở về rồi."



"Ừm." Tô Hàng hỏi nói, "Phu nhân đâu rồi?"



"Phu nhân đang trang điểm trên lầu, cũng sắp xong rồi." Trương tẩu đáp.




"Làm sao cô ta lại mặc như thế đi thảm đỏ chứ."



"Có thể là bởi vì chồng cô ta xuất thân từ nghề bán vê chai, cho nên phẩm vị cũng sẽ thay đổi luôn thành rác rưởi, hì hì..."



"Miệng cô thật là xấu đấy, ha ha ha..."



Tô Hàng dừng bước chân lại, buông cánh tay mà Trầm Khê đang kéo ra, hắn quay người muốn đi tìm hai bà tám xúi quẩy kia, lại bị Trầm Khê tay mắt lanh lẹ kéo lại.



"Đừng đi, chúng ta còn đang trên thảm đỏ mà." Trầm Khê lắc đầu nói.



"..." Tô Hàng nhếch môi, trong mắt hắn đầy sự phẫn nộ.



"Chúng ta đi vào trước." Trầm Khê ngăn cản nói.



Tô Hàng luôn luôn không có cách nào để kháng cự yêu cầu của Trầm Khê, hắn đành phải thuận theo Trầm Khê tiếp tục đi về phía trước, sau khi nhìn qua nữ nhân mặc lễ phục tinh xảo đang mỉm cười trên đài kí tên phía trước, Tô Hàng cuối cùng yên lặng nói: "Là anh không tốt."



"Ừm?" Trầm Khê nghi hoặc nhìn liếc qua nam nhân.



"Em bỏ áo khoác ra đi." Tô Hàng nói.



"Không có việc gì." Trầm Khê rất nhanh hiểu được ý tứ trong lời nói của nam nhân, cô lơ đễnh nói, "Người khác nói cái gì tôi không thèm để ý, tôi chỉ nhớ rõ, lời mà anh nói trước kia với tôi."



Lời nói gì cơ?



"Nhưng mặc như thế này hơi khó coi." "Đẹp mà, để anh nhìn là được rồi."



Nhìn qua nụ cười không có sự miễn cưỡng chút nào của Trầm Khê, sự nổi giận trong lòng Tô Hàng đã được thay thế bằng sự thuỳ mị.



Hai người đi đến đài kí tên lưu tên mình lại, sau khi dừng lại một hồi, hai người tiếp tục đi đến phía hội trường. Chỉ là trước khi hai người tiến vào hội trường, Tô Hàng quay đầu liếc nhìn hai nữ nhân đang ăn nói luyên thuyên ở sau lưng mình kia.



Hắn nhớ kỹ tên khi người chủ trì giới thiệu nói ra, Tô Hàng liền nhắn tin cho Phương Vũ đang đứng ở bên ngoài.



(Đi dò tra hai người này.)



Lúc trước ta không là ai còn không có ai có thể khi dễ cô ấy, hiện tại lại càng không thể.



Tác giả có lời muốn nói: Kiếp trước, Tô Hàng ngồi ở trước ti vi, xem trực tiếp thảm đỏ của tiệc tối từ thiện Tinh Hà. Khi hắn nhìn thấy Trầm Khê yếu đuối không xương ngã vào trong ngực Thương Hoà Hú.



Trong mắt Tô Hàng đỏ tươi một mảnh, hắn hận không xông vào trong TV để giết chết tên nam nhân kia.



Cho nên ngày thứ ba sau bữa tiệc tối, lúc Thương Hoà Hú tìm tới Tô Hàng để bàn về việc của Trầm thị, Tô Hàng không nói một lời nào liền xông lên đánh Thương Hoà Hú một trận.