Hãy Tỏ Tình Với Ta Đi

Chương 34 : Không cần xin lỗi

Ngày đăng: 11:38 19/04/20


Edit: Hạ Yến



Lời editor: Nếu ai thấy mình edit chỗ nào không đúng thì báo mình nha, mình sẽ sửa ngay, do máy tính mình có vấn đề nên nhiều chỗ sẽ có trục trặc, mong mọi người thông cảm.



Trầm Khê lại không để ý tới hắn một đêm nữa, tối hôm qua mình nghe theo Trương tẩu mà bưng mỳ, tự mình đưa qua cho Trầm Khê, cuối cùng chỉ nhận được một lời cảm ơn không hề chập trùng cùng tiếng đóng cửa dứt khoát từ cô ấy. Hình như cô ấy càng tức giận hơn rồi, mình phải làm sao bây giờ??



Tô Hàng bực bội trằn trọc trong phòng nửa đêm, trời còn chưa sáng, hắn đã ngồi ở phòng khách nhìn lầu hai đến ngẩn người.



Loại cảm giác này thật sự là quá tra tấn người rồi.



"Xoạt xoạt!"



Chợt nghe tiếng mở cửa, Tô Hàng theo phản xạ có điều kiện nhìn về phía sau, thì chỉ thấy Trương tẩu đang xách theo một giỏ đồ ăn đi từ cửa chính vào.



"Tiên sinh, hôm nay ngài dậy sớm như vậy sao." Trương tẩu kinh ngạc nói.



"Ừm, tôi đi chạy bộ sáng sớm đây." Tô Hàng nói xong, liền đứng lên muốn đi ra ngoài.



Trương tẩu sững sờ nhìn tiên sinh đi đến giá đỡ giày để thay giày chạy bộ xong, mắt nhìn thấy hắn vừa muốn đi ra, bà thực sự không nhịn được mà lên tiếng hỏi, "Tiên sinh, ngài không thay quần áo sao?"



Tô Hàng cúi đầu nhìn, thì chỉ thấy mình còn đang mặc bộ áo ngủ màu xanh nhạt, còn có đôi giày thể thao màu trắng vừa được thay xong dưới bộ áo ngủ. Tô Hàng lập tức xấu hổ ho một tiếng rồi yên lặng trở về phòng thay quần áo.



Trương tẩu nhìn gian phòng của tiên sinh một chút, lại ngẩng đầu nhìn lầu hai, bà bất đắc dĩ thở dài.



Trái ngược với Tô Hàng đang bị hốt hoảng, Trầm Khê lại ngủ ngon cả đêm. Chẳng qua là bởi vì tối hôm qua xem bảng báo cáo đến quá muộn, cho nên sáng sớm hôm nay cô dậy trễ. Khi Trầm Khê dậy nhìn thời gian, thì đã là tám giờ rưỡi, cô sợ hãi đến nỗi ngồi dậy ngay, nghĩ đến lúc này Tô Hàng có lẽ còn đang dưới lầu chờ mình. Cũng không kịp rửa mặt cùng đổi áo ngủ, vội vội vàng vàng mang dép rồi vọt tới cửa phòng, khi tay nắm chặt tay nắm cửa, cô mới giật mình nhớ ra.



Mình còn đang tức giận với Tô Hàng mà, làm gì phải quan tâm hắn có ăn điểm tâm hay không chứ, cứ để hắn chờ đợi đi.



Thế là chờ Trầm Khê thu dọn xong, lúc cô xuống lầu lần nữa, thì đã là chín giờ. Cô chột dạ liếc nhìn xuống ở góc rẽ lầu hai, thấy trên bàn ăn không có bóng dáng của nam nhân, lại chuyển ánh mắt tới ghế sô pha..



"Gâu!" Sơ Ngũ ngửi thấy mùi của ma ma, liền kích động kêu một gâu gâu một trận.



"Xuỵt!" Trầm Khê giật nảy mình, vội vàng ra hiệu Sơ Ngũ yên tĩnh, dùng sức xua tay. Sơ Ngũ tưởng ma ma đang gọi nó, lập tức vô cùng hưng phấn, đứng từ trên mặt thảm lên, rồi đạp đạp chạy lên lầu.



Trầm Khê không kịp ngăn cản, cô chỉ có thể yên lặng nhìn Sơ Ngũ chạy đến trước mắt mình, cuối cùng lại thua dưới biểu cảm đáng yêu của nó.



"Phu nhân, ngài dậy rồi." Trương tẩu nghe được tiếng kêu thì đi từ phòng bếp ra.



"A, vâng ạ." Trầm Khê chẳng biết vì sao mình lại có chút bối rối.



"Vậy ngài xuống ăn điểm tâm đi, tôi đã giúp ngài làm nóng đồ ăn rồi." Trương tẩu nói.



"Được." Trầm Khê dắt Sơ Ngũ đi xuống lầu dưới, cô nhìn xung quanh một lần, cũng không thấy bóng dáng của Tô Hàng đâu, có chút kỳ quái cúi đầu hỏi Sơ Ngũ, "Ba ba con đâu?"



"Gâu!" Sơ Ngũ nghe thấy từ ba ba liền không nhịn được mà gâu một tiếng.



"Tiên sinh đã đi đến công ty làm rồi." Trương tẩu bưng điểm tâm từ phòng bếp ra, cũng không biết có phải bà đã nghe thấy Trầm Khê hỏi Sơ Ngũ hay không, chỉ thuận miệng nói tiếp.
(Ngày hôm nay về nhà ăn cơm không?) Trước khi tan việc Tô Hàng dùng di động nhắn cho Trầm Khê một tin.



(Tôi còn đang tức giận.) Trầm Khê đặc biệt nhắn thẳng năm chữ trở lại.



Tô Hàng nhìn năm chữ này, lòng đang bị treo bỗng nhiên rơi xuống, tối thiểu, cô ấy còn để ý mình.



Tô Hàng không nhịn được, gọi một cú điện thoại qua.



Trầm Khê ngay từ đầu không muốn nhận, chẳng qua nghĩ đến buổi sáng Trương tẩu đã nói, Trầm Khê cuối cùng vẫn nhận, giọng điệu ra vẻ không kiên nhẫn hỏi: "Làm sao?"



"Thật xin lỗi!" Tô Hàng nói câu đầu tiên chính là xin lỗi, "Đều là lỗi của anh."



"Sai chuyện gì cơ?" Trầm Khê nhíu mày hỏi.



"Anh đã biết việc Liễu Phương mượn danh nghĩa của Trầm gia để bám víu quan hệ khắp nơi, anh đã nói với bà ta rồi, về sau sẽ không phát sinh chuyện này nữa." Tô Hàng nói.



"Liễu Phương?" Trầm Khê nghi ngờ một chút, rất nhanh cô đã hiểu nguyên nhân và kết quả, sau khi suy nghĩ cẩn thận, Trầm Khê đột nhiên càng tức giận hơn, mở đầu chính là mắng một trận, "Tô Hàng, có phải anh bị ngốc hay không!"



"Anh..."



"Anh đúng là ngu ngốc." Trầm Khê hỏi, "Tôi hỏi anh, quan hệ giữa chúng ta là gì?"



"Vợ chồng." Tô Hàng trả lời.



"Liễu Phương là bởi vì ai mới có thể lợi dụng quan hệ của nhà tôi để bấu víu quan hệ?" Trầm Khê hỏi.



"Anh." Chính là bởi vì biết việc ấy, Tô Hàng mới càng thêm áy náy.



"Cho nên Liễu Phương từ đầu tới đuôi đều lợi dụng anh." Trầm Khê mắng, " Tại sao anh còn xin lỗi tôi vì chuyện này."



Mắng xong, Trầm Khê đùng một cái liền cúp điện thoại.



Tô tổng bị mắng một trận lại ngẩn cả người một lần nữa, Liễu Phương lợi dụng quan hệ của mình và Trầm gia để kết giao quan hệ ở bên ngoài, mà Trầm Khê lại nói mình không cần nói lời xin lỗi.



Có phải là nói, có phải là nói...



Mắt Tô Hàng dần dần sáng lên, một chân tướng vô cùng, khiến hắn không dám tin mà nảy sinh một ý nghĩ:



Có phải là nói, bởi vì chúng ta là vợ chồng, cho nên mình cùng Trầm gia là một thể. Chúng ta là người một nhà, bởi vậy không cần nói thật có lỗi?



Tác giả có lời muốn nói: Tô tổng bị cúp điện thoại, ôm điện thoại di động cười tận mười phút đồng hồ, khiến Phương Vũ sợ hãi đến nỗi sống chết không dám đi vào.



Tô Hàng: Vợ mình chắc chắn đã tha thứ cho mình rồi.



Trầm Khê: Nghĩ hay lắm...