Hãy Tỏ Tình Với Ta Đi

Chương 52 : Hoàn chính văn

Ngày đăng: 11:38 19/04/20


🍀 Editor: Khắc Lạp Lạp



🌺 Beta: Hải Yến



Ngày đầu tiên năm mới, Tô Hàng thức dậy từ rất sớm, hắn vẫn luôn nhớ rõ lời dặn trước khi ngủ hôm qua của mẹ Trầm. Sau khi gửi một nụ hôn sớm an lên gương mặt còn đang ngủ say của Trầm Khê, Tô Hàng thay quần áo rời giường.



"Tô tiên sinh, năm mới vui vẻ." Người giúp việc dậy sớm gặp Tô Hàng trong sân, cười chào hỏi.



"Năm mới vui vẻ." Tô Hàng tâm trạng tốt trả lời.



Mẹ Trầm tuy dặn dò Tô Hàng hôm sau nhớ dậy sớm, nhưng bà vẫn như thường ngủ đến trước cơm sáng nửa giờ mới rời giường, thấy Tô Hàng bước vào từ trong sân, mẹ Trầm nhịn không được cười: "Nghe nói hôm nay con dậy rất sớm."



"Ngày đầu tiên năm mới, dậy sớm sẽ gặp điềm lành." Tô Hàng cũng cười.



Mẹ Trầm thấy Tô Hàng để ý đến lời mình, vừa vui vẻ lại vừa lo lắng: "Con mới xuất viện, hôm qua lại thức đón giao thừa, hôm nay còn dậy sớm như vậy, có mệt không?"



"Không mệt ạ, buổi sáng không khí rất trong lành." Tô Hàng đáp.



"Tốt, tốt." Mẹ Trầm liên tục nói hai tiếng tốt, lấy ra một cái lì xì to to đưa cho Tô Hàng, "Lại đây, lì xì năm mới cho con."



Tô Hàng chớp chớp mắt, có chút không kịp phản ứng.



"Cầm nào." Mẹ Trầm thấy Tô Hàng không nhận, nhịn không được lên tiếng thúc giục.



"Ôi... Cảm ơn mẹ." Tô Hàng ngơ ngác cầm lấy, vẻ mặt ngây ngốc.



Mẹ Trầm cười gật gật đầu, tay phải âm thầm chọt chọt cha Trầm bên cạnh. Cha Trầm ho khan một tiếng rồi mới có chút cứng nhắc đưa qua một cái lì xì: "Đây là của cha cho con."



"Cảm ơn cha." Tô Hàng tuy vẫn hơi kinh ngạc, nhưng đã có kinh nghiệm một lần trước, lần này phản ứng nhanh hơn nhiều. Chỉ là nhận xong cảm ơn, tiếp đó phải làm gì đây? Chúc vài câu cát tường là được, hay là phải lì xì lại? Tô tổng giám đốc chưa từng nhận được lì xì rất rối rắm.



"Mọi người đang làm gì đó?" Lúc này Trầm Khê từ trên lầu đi xuống, cô mặc một chiếc áo lông đỏ rực, thoạt nhìn tươi tắn hệt như một cái lì xì, "Lì xì kìa."



Trầm Khê nhìn hai cái lì xì thật dày trong tay Tô Hàng, hỏi: "Cha mẹ cho hả?"



"Ừm." Tô Hàng ngờ nghệch gật đầu.



"Còn con thì sao ạ?" Trầm Khê nghe xong, lập tức vươn tay về phía cha Trầm mẹ Trầm đòi lì xì.



"Con bao nhiêu tuổi rồi, còn lì xì gì nữa." Mẹ Trầm cười mắng một câu, hất cái tay Trầm Khê ra.




Tô Hàng rút sổ ra, vừa thuần thục lật lật, vừa tùy ý rút một cây bút bi trong ống đựng bút. Lúc tầm mắt dừng trên tờ nhật ký cuối cùng, bút bi trong tay Tô Hàng bộp một tiếng rơi xuống đất.



Hắn không nhặt lên mà ôm quyển sổ nhật ký ố vàng ngồi trong kho hàng cũ kĩ cười đến hệt như một đứa trẻ vừa được ăn kẹo.



Ngày 5 tháng 11 năm 2017, dự báo thời tiết nói sẽ có mưa to.



Sau hai gương mặt cười to đùng, còn có một câu. Nét chữ hoàn toàn khác biệt, chứng tỏ người viết câu này không phải chủ nhân ban đầu của quyển nhật ký.



(Hôm nay chúng ta kết hôn, cho nên sau này đừng viết loại nhật ký ngốc nghếch này nữa, dẫu là vui sướng hay đau khổ, em cũng sẽ ở bên anh.)



Thì ra hạnh phúc tới còn sớm hơn hắn nghĩ.



Tô Hàng khép lại quyển sổ, xoay người ra khỏi kho hàng, hắn muốn đi nói với viện trưởng, cái giường đơn này không cần giữ lại nữa, bởi vì sau này đều không dùng được nữa rồi.



"Anh vừa đi đâu đó?" Trầm Khê ngồi ở chỗ Tô Hàng đã từng ngồi xoay người nhìn qua, cây chương dương* đầu mùa xuân đã mọc chồi non, sức sống lan tỏa một vùng, lại không sánh bằng dung mạo lung linh của Trầm Khê.



*Chương dương: một loại cây phân bố chủ yếu ở khu vực Nam và Tây Nam sông Dương Tử ở Trung Quốc. (theo baike.baidu.com)



Tô Hàng bước nhanh qua, dưới ánh mắt kinh ngạc của Trầm Khê, hắn cúi người, hôn lên môi vợ, cũng là hôn lên hạnh phúc của đời mình.



Anh biết em yêu anh, cho nên không cần em nhón chân, anh nguyện ý mãi mãi vì em mà khom lưng.



"Ối ối ối..." Mấy đứa nhóc tới kêu họ ăn cơm hoảng sợ la oai oái chạy mất tăm.



Trầm Khê đẩy Tô Hàng ra, hai người nhìn về phía bọn trẻ chạy đi, xấu hổ đỏ mặt.



Tác giả có lời muốn nói: Chương này xem như chương kết thúc chính văn, sau đó sẽ có mấy chương ngoại truyện, kể một vài chuyện chính văn vẫn chưa nói rõ. Tôi phát hiện trước đó mấy ngày đã có tiểu thiên sứ nhìn ra, tất cả mọi người đều thật lợi hại, bội phục bội phục.



Cua ở chỗ này muốn cảm ơn mọi người vẫn luôn đồng hành, thuận tiện mọi người muốn ngoại truyện thế nào, có thể để lại bình luận nhé, tôi sẽ suy xét để viết. Pặc pặc moah (*  ̄3)(ε ̄ *)



Cuối cùng quảng cáo một chút: Cầu theo dõi bộ truyện tiếp theo của tôi ư ư 《Cô nhóc, đừng ép tôi động tâm. 》



Editor có lời muốn nói: Cuối cùng cũng đã sắp đi đến kết thúc ròi, cảm mơn các tình yêu đã luôn ủng hộ ♥ À sẵn tiện, bộ trên cũng được đề cử khá nhiều, đã có editor Vân Vân bên Cung Quảng Hằng thầu ròi đó, các nàng có thể qua đọc nhe, tên đặt lại là "Xem em thu phục anh như thế nào".



---



*Cây chương dương: