Hãy Tỏ Tình Với Ta Đi

Chương 56 : Ngoại truyện 4

Ngày đăng: 11:38 19/04/20


🍀 Editor: Khắc Lạp Lạp



🌺 Beta: Hải Yến



-- TÔ HÀNG TRAO ĐỔI: Niềm vui làm cha (Một) --



Hệt như sáng sớm mọi ngày, Tô Hàng luôn tỉnh dậy trước Trầm Khê, hắn lẳng lặng nhìn mái tóc dài đen nhánh của người bên gối, rồi sau đó mới nhẹ nhàng ngồi dậy, trắng trợn táo bạo thưởng thức dung mạo khi ngủ của Trầm Khê.



Bởi vì, mỗi ngày cũng chỉ có lúc này, hắn mới có thể không cần giấu diếm mà ngắm nghía vợ mình như thế, mà sau hôm nay, sợ là không còn cơ hội làm vậy nữa.



Cho dù có không muốn thế nào đi chăng nữa, Tô Hàng vẫn phải rời giường, như thường lệ tới lui rửa mặt chải đầu xong xuôi, đến phòng chứa quần áo thay đồ, sau đó xuống lầu, chờ ăn sáng với Trầm Khê. Chỉ là hôm nay... Tô Hàng nhìn cửa thư phòng, nhớ tới giấy thỏa thuận ly hôn mang về nhà hôm qua, lòng hắn bỗng dưng tê dại.



"Tiên sinh, hôm nay ngài không chạy bộ hả?" Thím Trương bước ra từ phòng bếp, thấy Tô Hàng mặc một bộ quần áo ở nhà đơn giản mà không phải là đồ thể thao như mọi ngày nên hỏi.



Tô Hàng có chút kinh ngạc, thím Trương mà lại hỏi hắn những chuyện này, nhưng vẫn nhẹ nhàng lắc lắc đầu: "Không đi ạ."



Hắn tưởng tượng một lát nữa lúc đưa đơn ly hôn cho Trầm Khê, cô sẽ phản ứng thế nào? Chắc chắn là kinh ngạc rồi, sau đó thì sao, sẽ vui sướng ư?



"Vậy à." Thím Trương có chút khó xử, "Hôm qua phu nhân nói ngài ấy muốn ăn sủi cảo, tôi đang gói sủi cảo đây, nhưng mà trong bếp đã hết dấm rồi, tôi còn định nếu tiên sinh ra ngoài chạy bộ thì sẽ nhờ ngài đến tiệm tạp hóa mua giúp tôi một chai."



"Phu nhân muốn ăn sủi cảo?" Tô Hàng bắt được trọng điểm.



"Vâng, tối qua phu nhân nhắn tin cho tôi, bảo hôm nay tôi mua chút sủi cảo về nấu. Tôi nghĩ mua ở ngoài làm sao sạch sẽ vệ sinh được, nên đến đây sớm để tự gói, nhưng mà hết dấm mất rồi." Thím Trương hơi do dự, nói, "Thế thôi, tôi đi mua vậy, có điều cơm sáng chắc là phải muộn một chút."



"Để con đi cho." Tô Hàng ngăn động tác cởi tạp dề của thím Trương lại, "Bà cứ làm sủi cảo đi, con đi mua."



"Ngài đi mua? Vậy được, tôi sẽ gói nhiều thêm chút, dù sao cũng nhiều người." Thím Trương vừa đi vừa đếm, hai tiểu thiếu gia cũng rất thích ăn sủi cảo, bà gói dư ra bỏ tủ lạnh để chúng muốn ăn lúc nào cũng có.



Tô Hàng mặc áo lông trắng rộng thùng thình, khí chất ấm áp của áo trắng làm nhạt đi hàn ý giữa đầu mày nam nhân. Hắn nhìn xe hơi màu đen trong sân, đắn đo một chút rồi cất chìa khóa xe vào túi quần. Đây chắc là việc cuối cùng hắn làm vì Trầm Khê, như thế cũng sẽ kéo dài được thêm chút thời gian nữa.



Tô Hàng chạy chậm ra khỏi cổng lớn biệt thự, trong buổi sớm lành lạnh của tháng mười, bước từng bước từ từ xuống chân núi, đi qua vạch kẻ đường mới được vẽ xong, vào tiệm tạp hóa vừa mở cửa không lâu.



"Tô tiên sinh, muốn mua gì?" Chủ tiệm là một bác gái mập mạp, quen biết Tô Hàng nên cười tủm tỉm hỏi.



Tô Hàng có chút kỳ quái không hiểu sao chủ tiệm có thể biết mình, chẳng qua trước giờ lòng hiếu kỳ của hắn cũng không mạnh, chỉ nhàn nhạt đáp, "Dấm ạ."



"Ăn sủi cảo chứ gì." Bác gái hỏi.



"Vâng." Tô Hàng lãnh đạm gật đầu.




"Đúng đó, đúng đó, cả mẹ nữa." Trầm Hữu bên cạnh cũng tủi thân nói.



Cái quỷ gì? Ông ngoại bà ngoại với mẹ của mấy đứa đâu liên quan gì tới chú.



"Hạn cho cậu trong vòng nửa tiếng đem hai tiểu quỷ này đi cho tôi." Tô Hàng lạnh giọng ra lệnh cho Lý Thanh Viễn ở đầu dây bên kia, hắn vất vả lắm mới tích góp đủ dũng khí, nếu bỏ lỡ hôm nay, sợ là hắn sẽ không bao giờ buông tay được nữa.



"Cậu thật sự vì con gái mà không cần con trai hả?" Lý Thanh Viễn không biết nên nói gì cho phải, "Trọng nữ khinh nam là không đúng, có biết không?"



"Nói nhăng nói cuội cái gì đấy? Mau lại đây cho tôi." Tô Hàng nói xong, lập tức cúp điện thoại, cúi đầu, sau đó ngây ngẩn cả người.



"Hức..." Chỉ thấy hai gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu giống nhau như đúc, đồng thời cắn môi, vẻ mặt tủi thân nhìn Tô Hàng, có vẻ lúc nào cũng có thể òa khóc.



"Đói bụng sao? Có muốn ăn sủi cảo không?" Tô Hàng không biết dỗ con nít, chỉ có thể khô khốc hỏi.



"Không thèm." Đây là Tô Tả.



"Không ăn." Đây là Trầm Hữu.



"..." Con nít thật phiền phức.



"Chuyện gì thế này?" Vừa đến cửa phòng ăn đã nghe thấy giọng nói khác thường của hai đứa nhỏ, Trầm Khê nghi hoặc hỏi.



Ba cặp mắt gần như giống hệt nhau đồng thời nhìn về phía cửa phòng ăn, vào khoảnh khắc Trầm Khê dưới cái nâng của thím Trương, đỡ bụng bước vào, đồng tử Tô Hàng chợt co lại.



"Mẹ ơi."



"Mẹ ơi."



Lúc hai đứa nhóc khiến người ta ghét chết đi được một trái một phải nhào lên người Trầm Khê, đại não Tô Hàng lập tức chết máy.



"Anh lại hăm dọa tụi nhỏ có phải hay không hả?" Trầm Khê vừa buồn cười vừa tức giận liếc xéo nam nhân một cái.



Tôi đang nằm mơ ư?



Chắc chắn là vậy rồi!



Tác giả có lời muốn nói: Hàng Rụt Rè trở lại rồi đây...