Hãy Tỏ Tình Với Ta Đi

Chương 7 : Khổ thân người mà anh luôn thầm mến

Ngày đăng: 11:38 19/04/20


Edit: Hải Yến



Trầm Khê cùng Vân Thư hàn huyên được một lúc thì rất nhanh đã đến buổi trưa, ký ức về năm năm trước, có thay đổi một chút. Ví dụ như, chính cô vì cảm thấy hứng thú nên đã mở một quán cà phê ở thành phố S, ví dụ như lão công tương lai của Vân Thư còn chưa trở về từ nước ngoài, bây giờ cô nàng vẫn còn độc thân.



"Đã đến giờ rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi." Vân Thư nhìn đồng hồ thì thấy đã đến giờ ăn tối, thế là cô nàng đứng lên nói, "Đoạn thời gian trước tôi vừa đổi một đầu bếp, bà đi thử đồ ăn một chút đi."



"Được." Đồ ăn bên trong hội sở của Vân Thư là Vân Quyển cũng rất nổi tiếng, cơm Tây ở đây làm ngon hơn nhà hàng Michelin rất nhiều.



Phòng mà hai người ngồi ở lầu ba là sâu nhất, vì vậy nên khi hai người từ trong phòng đi ra, thì có thấy có mấy nhân viên phục vụ đang bưng mấy đĩa trái cây trong hành lang, hiển nhiên, lầu ba có khách đến.



"Phí học viên ở lầu ba này cao như vậy, một ngày thì có bao nhiêu phòng được đặt vậy?" Trầm Khê hỏi.



"Trung bình là hai cái một ngày đi." Vân Thư trả lời.



"Vậy mà bà không sợ lỗ vốn à?"



"Dù sao tôi mở chỗ này để chơi thôi." Vân Thư không quan trọng nhún vai.



Trầm Khê cười rồi không nói gì thêm, hai người tiếp tục đi về phía thang máy, lúc đi đến hành lang, Trầm Khê chợt nghe thấy có người hình như đang gọi tên mình.



Trầm Khê mẫn cảm dừng bước lại, cô nghiêng đầu lại, phát hiện chỗ mình đứng vừa đúng ở trước cửa một căn phòng, tiếng gọi tên mình là từ trong này truyền ra.



"Tô Minh Lệ, nghe nói ca ca của bà không thích Trầm Khê." Giọng của một cô gái trẻ tuổi vang lên.



"Ai là anh tôi chứ? Mẹ tôi chỉ sinh ra mình tôi, tôi cũng không có ca ca." Một cô gái chừng hai mươi tuổi đang mặc quần áo xa hoa không nhịn được trả lời, cô ta chính là đại tiểu thư của Tô gia, em gái cùng cha khác mẹ của Tô Hàng, Tô Minh Lệ.



"Bà còn không chịu nhận anh ta sao, cha bà thế mà đem hết cả tập đoàn Tô thị giao cho hắn." Tiểu nam hài bên cạnh chen vào nói.



"Tôi nhận hắn, hắn cũng xứng, nhưng còn không biết ai là con hoang đâu." Mặt mũi Tô Minh Lệ tràn đầy ghét bỏ, "Bà biết không? Lúc cha tôi tìm đến hắn, hắn đang ở trong khu ổ chuột nhặt ve chai, mặc trên người một bộ quần áo bẩn thỉu, đẩy một cỗ xe xích lô, bên trong thùng rác toàn là mấy bình suối rỗng với giấy rác, thật là buồn nôn."



"A.." Trong phòng truyền đến mấy tiếng tràn đầy khinh bỉ.



"Càng khôi hài hơn chính là, cha tôi nói muốn dẫn hắn đi, hắn vẫn muốn đem xe phế phẩm kia đem bán, các người đoán bán bao nhiêu tiền không?" Tô Minh Lệ hỏi.


"Anh nên tặng cho Trầm Khê đi." Lý Thanh Viễn khẳng định, "Em nghĩ nên tặng cái này."



"Khụ... BOSS, Lý luật sư, tôi ăn xong, tôi trở về phòng trước đây." Phương Vũ cảm thấy chủ đề này không hợp với mình, cho nên anh ta lấy lý do rồi rời đi.



Tô Hàng nghĩ rồi nói ra: "Anh không biết nên đưa cho cô ấy như thế nào."



"Anh nên trực tiếp đưa cho cô ấy, anh còn muốn đưa kiểu gì nữa?" Lý Thanh Viễn nghi ngờ nói.



"Nhưng xem ra cũng rất kỳ quái." Tô Hàng nói, "Nếu cô ấy hỏi tại sao anh lại tặng cô ấy thì sao..."



"Việc này rất đơn giản, anh có thể nói, lúc anh nhìn thấy đồ trang sức này thì cảm thấy món trang sức này rất giống nhan sắc của cô, cho nên mới đặc biệt mua cho cô ấy." Lý Thanh Viễn đưa ra phương án một.



"Thật là buồn nôn!" Tô Hàng bình luận.



"Cái này còn buồn nôn sao?" Lý Thanh Viễn kích động nói, "Phụ nữ nào cũng thích nói như vậy, càng buồn nôn càng tốt."



"Đổi phương án khác đi." Tô Hàng không lĩnh tình.



"Vậy anh liền nói.." Lý Thanh Viễn đưa ra phương án hai, "Bởi vì anh bỗng nhiên đi công tác, cho nên cái này xem như là đồ để tạ lỗi đi."



"Có thể thành công không?" Tô Hàng cau mày nói.



"Đại ca, phương án này nhất định sẽ thành công. Hay là nếu cô ấy có hỏi, liền nói người hợp tác mới biết hai người mới kết hôn, cho nên đưa quà đính hôn tặng hai người." Lý Thanh Viễn nhịn không được nói.



"Phương án này hay đấy." Tô Hàng hài lòng rời đi phòng ăn.



Lý Thanh Viễn nhìn Tô Hàng đã dần dần đi xa, tam quan đều muốn hủy.



"Em nói đùa, anh đừng coi là thật chứ!" Lý Thanh Viễn hung hăng dùng cái nĩa xiên một mảnh bánh mì, nhịn không được nói, "Có lầm không chứ, đưa quà tặng cho vợ mình, còn muốn lấy các loại lý do, thật khổ thân người mà anh luôn thầm mến."



Tác giả có lời muốn nói: Nhìn con cua nhiều ngoan, không có đi đào bảo, tại ngoan ngoãn gõ chữ.



Cảm tạ tiểu thiên sứ bá vương phiếu: