Hệ Liệt Thủ Tuế

Chương 112 :

Ngày đăng: 14:32 18/04/20


Dịch Hành Vân lo lắng vào phòng tìm quần áo cho cô mặc, nhưng tìm rất lâu cũng không thấy bộ nào hợp để cô đi ra ngoài, vừa không muốn cô ăn mặc xấu vừa không muốn cô ăn mặc kỳ quái.



Anh bắt đầu hối hận lúc ở biệt thự đã vứt hết đống quần áo của người phụ nữ này.



“Dịch Hành Vân, em tắm xong rồi!”



Phòng tắm truyền đến tiếng Nhậm Hiểu Niên gọi ầm ĩ, anh đành phải tùy tay cầm lấy một chiếc áo len mỏng màu trắng của anh, đi đến phòng tắm, gõ cửa.



“Hiểu Niên, em mặc tạm cái này đi!”



Cửa bỗng nhiên mở toang, Nhậm Hiểu Niên cứ thế đi ra lấy quần áo, khiến anh nhảy dựng cả lên, tuy rằng trên người cô quấn khăn tắm nhưng vẫn khiến trái tim anh kinh hoàng.



“Em…… sao em có thể để thế mà đi ra? Mau vào đi, mặc quần áo vào rồi hẵng ra.” Anh xoay đầu đi khẽ mắng, không dám nhìn cô.



Nhậm Hiểu Niên cảm thấy buồn cười, chẳng những không quay về phòng tắm, còn cố ý tới gần anh, chế nhạo nói:“Vì sao anh không dám nhìn em? Dịch Hành Vân, trước đây không phải anh nói ‘Cái dáng người trẻ con phẳng lì’ của em không có gì hay mà xem sao?”



“Đó là……” Anh nghẹn họng. Nhưng sao có thể trách anh? Cô trước kia quả thật là dáng người trẻ con mà!



“Em nói cho anh sau khi lớn lên dáng người em sẽ rất đẹp, nhưng anh lại nói cho dù em cởi hết anh cũng lười nhìn, nhớ không?” Cô càng đùa dai tiến sát về phía anh.



“Anh…… Có nói sao?” Anh không muốn thừa nhận.



“Có, lúc đó giọng điệu của anh còn rất khinh thường cơ, cho nên bây giờ sao anh lại không dám nhìn em?” Anh càng né tránh cô càng muốn trêu anh.



“Anh là lười nhìn mới không nhìn, em đừng náo loạn, mau mặc quần áo vào.” Anh vẫn nghiêng mặt không nhìn cô, cầm quần áo đưa cho cô.



“Thật sự là lười nhìn sao? Thật không?” Cô có chút tức giận, đi đến trước mặt anh, càng muốn anh nhìn cô.



Anh lập tức quay sang bên kia, cô cũng theo anh chạy sang bên kia. Anh không chịu nổi, trừng mắt nhìn thẳng cô, quát:“Em đùa đủ chưa? Nhìn thì nhìn, em muốn cởi sạch cho anh nhìn sao?”



Đột nhiên bị anh nhìn thẳng, mặt cô ửng đỏ, đang định cầm lấy áo len vào phòng tắm, nhưng cái mũi lại ngứa khiến cô hắt xì một cái rõ to.



“Ắt xì!”



Theo hắt xì chấn động, khăn tắm trên người lên tiếng trả lời rơi xuống, cô cũng hoàn toàn khỏa thân hiện ra trước mặt anh.



Anh hít sâu một hơi, hai mắt nhìn chăm chú vào cơ thể cô.



Thân thể bảy tuổi và hai mươi sáu tuổi, thật sự…… khác nhau quá lớn……



Trên thực tế, khi cô biến thân trước mặt anh, anh đã biết dáng người cô rất đẹp. Nhưng lúc ấy quá hỗn loạn, không có thời gian nhìn kỹ, bây giờ nhìn lại, mới giật mình phát hiện cơ thể cô mê người đến mức nào. Tay chân mảnh mai, nhưng bộ ngực lại đầy dặn, thắt lưng cong lại còn nhỏ nhắn mềm mại gợi cảm, đẹp đến mức khiến người ta hít thở không thông.



Cô ngây người một giây, mới vừa sợ vừa thẹn lấy hai tay che ngực muốn xoay người trốn vào phòng tắm, nhưng ngay sau đó lại hắt xì cái nữa.



“Ắt xì!”



Anh nhíu mày, lập tức ôm cô vào trong lòng, cũng nhanh chóng chụp áo len lên đầu cô.



“Mau mặc vào! Lạnh như thế mà còn nghịch ngợm, nếu bị cảm thì làm sao bây giờ?” Trong lời trách mắng lại ẩn chứa chút cưng chiều.



Mặt cô đỏ ửng, hai tay ngoan ngoãn xỏ vào trong tay áo. Nhưng mà, thật ra cô không hề cảm thấy lạnh, ngược lại có chút nóng……



Anh giúp cô kéo áo len xong, mới giật mình phát hiện mình chọn sai áo rồi.



Áo len màu trắng cổ chữ V chỉ dài vừa đến đùi cô, che lại toàn bộ những gì cần che, nhưng để lộ ra cần cổ trắng muốt cùng đôi chân thon dài, ngược lại càng thêm mê người.



Hơn nữa chỉ cần nghĩ đến dưới lớp áo len kia cô không mặc gì, máu liền tự động xông thẳng lên đầu và thân dưới anh.



Tim đập gia tốc, mạch máu căng lên……



Anh âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, cảm thấy tình huống có chút không ổn, vì thế nhanh chóng đẩy cô ra, ổn định tâm tình.



“Như vậy không được, anh thật sự phải đi mua vài món quần áo cho em trước……”



“Được, ăn sáng xong chúng ta cùng đi.” Cô cười nói.



“EM không thể đi.” Anh quả quyết ngăn cản.



“Vì sao?” Cô mở to hai mắt hỏi.



“Em mặc như vậy ra ngoài thế nào được? Ở nhà.” Anh không muốn cho những thằng đàn ông khác thấy cô như thế này.



“Nhưng…… nếu em không đi, anh định mua nội y quần lót cho em kiểu gì?” Cô cắn môi dưới, nhìn anh.



Anh ngẩn ngơ, thuận miệng nói:“Đến cửa hàng ở công ty bách hóa lần trước là được……”



“À? Anh mua sao? Anh cũng đâu biết size của em.”



“Không phải cup C sao?” Anh liếc mắt nhìn qua ngực cô, nhớ tới khi đó cô kiên trì muốn mua hai cái Bra cup C kia, không khỏi nở nụ cười.



Cô xấu hổ trừng anh, khiêu khích hỏi lại:“À, vậy anh dám đi mua một mình sao? Dám đi vào cửa hàng sao?”



Anh lại ngẩn ngơ, chần chờ.



Một người đàn ông đi mua nội y phụ nữ thật đúng là rất mất mặt.



“Xem đi, loại đàn ông sĩ diện như anh làm sao dám vào những nơi như thế? Vẫn nên đưa em đi cùng thì hơn, để em tự mua là được rồi.”



“Không được, em ngoan ngoãn chờ ở nhà, bên ngoài rất nguy hiểm, để anh đi là được rồi.” Anh nói xong đi về phòng ngủ, chuẩn bị thay quần áo ra ngoài.



Trên thực tế, ngoại trừ quần áo của cô, anh cũng rất lo lắng cho sự an toàn của cô.



“Nguy hiểm? Không đâu, đã ổn rồi mà, thật đấy, đưa em đi cùng đi, em muốn được ra ngoài với anh…… Ôi!” Cô đuổi theo anh, nhưng nước dưới chân lại làm cô trượt chân, cả người đột nhiên ngã ra phía sau.



Anh kinh hãi, đúng lúc xoay người, ôm ngang lấy cô. Cô cũng hoảng sợ, hai tay túm chặt áo anh, rúc vào trong lòng anh.



“Tiểu quỷ, sao em luôn không cẩn thận như vậy?” Anh không nhịn được khiển trách.



Nghe thấy anh lại gọi cô là tiểu quỷ, Nhậm Hiểu Niên rất mất hứng, ngẩng mặt kháng nghị nói:“Em không phải tiểu quỷ, anh nhìn cho rõ ràng, em đã hai mươi sáu tuổi rồi! Hai mươi sáu tuổi!”
Cô ngạc nhiên, trái tim run rẩy một chút, đột nhiên không biết nói gì tiếp.



Cho dù bề ngoài của cô là bảy tuổi, anh cũng…… Yêu cô sao?



“Cuối cùng tôi vẫn bị con bé hấp dẫn, ánh mắt luôn hướng về con bé ấy, sẽ không nhịn được quan tâm con bé, muốn chạm vào con bé, ôm con bé, thậm chí suýt chút nữa đã hôn con bé…… Cô nói xem, chẳng lẽ tôi là tên biến thái thật sao?” Anh chậm rãi đến gần cô, hỏi lại.



Trái tim cô kích động không nói nên lời, chỉ có thể lắc đầu.



“Bởi vì con bé, tôi không thể đi vào giấc ngủ, không thể bình tĩnh, không thể suy nghĩ. Trái tim của tôi, lý trí của tôi hoàn toàn không chịu khống chế của tôi, cả ngày đều nghĩ đến chuyện của con bé. Cô nói xem tôi bị bệnh cũng không nhẹ đúng không?” Anh tiến lại gần thêm một bước, gần đến mức thân thể đã áp sát vào nhau.



Cô vẫn lắc đầu, hốc mắt lại đỏ ửng.



Thì ra Dịch Hành Vân yêu cô như vậy sao?



“Xem, Nhậm Hiểu Niên hành hạ tôi như vậy, cô nói xem, cô nên bồi thường tôi như thế nào?” Anh cúi đầu, dựa lên trán cô, trầm thấp hỏi.



“Con bé đã bồi thường rồi, bởi vì nó cũng bị bệnh. Nó thầm yêu anh, lại bị kìm hãm trong bề ngoài bảy tuổi, đau khổ mà không thể nói, không dám nói……” Cô ngẩng đầu, giọng khàn khàn.



Lần này, đổi thành Dịch Hành Vân giật mình.



“Con bé ghen tị với bạn gái của anh, hận anh coi nó như trẻ con. Con bé hy vọng anh dùng ánh mắt của một người đàn ông nhìn một người phụ nữ để nhìn nó. Con bé hy vọng anh có thể ôm nó, yêu nó, hôn nó…… Anh nói xem, có phải đầu con bé cũng ngã hỏng rồi hay không?” Cô thâm tình hỏi lại.



Tim anh co rút lại, nín thở không nói gì.



Trong lúc anh bị tình cảm khác thường tra tấn sắp phát cuồng, cô cũng chịu dày vò giống như vậy sao?



Cô ẩn trong thân hình bảy tuổi nhỏ nhắn cũng yêu anh, không hề ít hơn anh.



“Cho nên…… Tôi cảm thấy nó cũng điên rồi, giống như anh –”



Tiếng nói của cô nháy mắt biến mất trong nụ hôn của anh. Anh cuồng dã che kín môi cô, nuốt toàn bộ những lời nói làm xao động tim anh vào.



Hai người hôn thật sâu, môi kề môi, đầu lưỡi quấn lấy đầu lưỡi, tim cùng tim đan chặt vào nhau.



Dần dần, nụ hôn càng lúc càng nóng, anh vội vàng quấn lấy cái lưỡi non mềm của cô, đôi môi ở ngoài miệng cô liếm hút, đói khát như thể không tài nào lấp đầy trống rỗng và bất an không nói nên lời trong lòng anh.



Có lẽ trong tiềm thức, anh đang sợ hãi cô biến trở về bảy tuổi, biến trở về thành cô gái anh rõ ràng yêu nhưng không thể đụng vào……



Rất lâu sau đó anh mới buông cô ra, nhưng vừa thở hổn hển mấy hơi, lại luyến tiếc quấn lấy cánh môi đã thoáng sưng đỏ của cô, lại tinh tế mút vào.



Cứ như vậy hôn lần nữa, quyến luyến không rời.



Đến khi cô thở không ra hơi mới đẩy anh ra, khẽ cười nói:“Anh đói bụng không? Chúng ta đi ăn cơm trước……”



“Anh chỉ muốn ăn em.” Anh ôm chặt cô, trong mắt, trong giọng nói đong đầy dục vọng.



Cô cười huých anh,“Đừng náo loạn, chúng ta còn rất nhiều chuyện phải làm đó! Ngoại trừ đi mua quần áo, em còn muốn cùng anh đi xem phim, đến núi Dương Minh đi dạo, cùng nhau ăn cơm, giống như những đôi khác vậy……”



Anh lại hôn cô, chế nhạo nói:“Trọng điểm chính là em muốn ở bên anh.”



“Đúng vậy! Em chỉ muỗn ở bên anh, mỗi giây mỗi phút đều muốn, nếu không một khi……” Cô vội vàng ngậm miệng, tim co rút. Cô phải nắm chắc hai ngày còn lại này, không muốn lãng phí một phút giây nào!



Ngữ điệu khủng hoảng của cô làm tim anh nhói đau một chút.



“Cho dù em biến trở về bảy tuổi, anh vẫn sẽ ở bên cạnh em. Hiểu Niên, anh sẽ chờ em lớn lên, sau đó nghĩ cách giúp em trở về bộ dáng bình thường.” Anh ôm chặt lấy cô.



Cam đoan của anh không thể trấn an cô, ngược lại làm cho lòng cô càng đau.



Không, đừng chờ! Cũng đừng giúp cô! Đừng vì cô mà bị liên lụy! Cô chỉ cần anh giống như trước sống bình an, trở lại…… như những ngày trước khi gặp cô……



Nhưng những lời này cô không thể nói, chỉ có thể chôn ở trong lòng.



“Ai, chúng ta đừng nghĩ đến chuyện này nữa, em đói bụng rồi, đi thôi.” Cô nhanh chóng chuyển đề tài.



“Được, đi ăn cơm.” Anh bất đắc dĩ nở nụ cười.



“Đi, em muốn ăn đồ ăn Nhật.” Cô nói xong sẽ kéo anh ra cửa.



“Chờ một chút!” Anh ngăn cô lại.



“Sao thế?”



“Em còn chưa mặc nội y.” Anh chỉ chỉ túi giấy trên sô pha.



“Đúng rồi, em quên mất, để em đi mặc……” Cô vỗ trán mình, cầm lấy túi giấy.



“Anh giúp em mặc.” Anh đi đến, cầm lấy quần lót ren cùng Bra từ trong túi giấy ra.



“Không cần! Tránh ra!” Cô đỏ mặt khẽ kêu.



“Nhất định phải làm, anh sợ em lâu rồi không mặc, đã quên cách mặc như thế nào.” Tay anh đã sờ lên ngực cô.



“Làm sao em quên được…… A! Anh đang làm cái gì đấy……”



“Anh muốn xác định xem em có phải cup C thật không!” Anh cười.



“A! Đừng sờ lung tung…… Anh là con sói hoang háo sắc!”



“Sói hoang là vì cô bé quàng khăn đỏ rất ngon miệng mê người mới háo sắc……”



“Anh…… Anh đừng xằng bậy…… A…… Anh…… Anh lại đang làm cái gì……” Cô đột nhiên hoảng sợ khẽ kêu.



“Giúp em mặc quần lót!” Anh cầm một chân của cô, xỏ quần lót vào.



“Không cần…… Anh…… A…… sao anh có thể…… A……” Cô run giọng yêu kiều, bởi vì anh chỉ giúp cô xỏ một chân, đầu liền vùi vào giữa hai chân cô giở trò xấu.



Kế tiếp, hai người chìm vào trong tình ái kích tình bốn phía, ngoại trừ từng đợt thở dốc cùng ngâm nga làm người ta mặt đỏ, cuối cùng không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác.