Hệ Liệt Thủ Tuế

Chương 22 :

Ngày đăng: 14:32 18/04/20


Cô nhíu mày buồn bực nhìn cánh cửa kia, rồi nhìn cậu bé, hỏi:“Chờ một chút, cô có lý do chính đáng để đến đây, nhưng sao cháu lại ở đây? Bé con à, cháu từ đây chạy vào vậy? Nơi này không thể tùy tiện vào chơi đâu!”



“Tôi? Tôi không phải đến chơi.” Cậu bé đút hai tay vào túi quần dài, nhàn nhạt nói.



“Hả? Không phải đến chơi? Vậy cháu tới làm gì? Nơi này là tập đoàn sản xuất thuốc Nam Cung đó!” Cô cực kỳ kinh ngạc.



“Tôi biết, thế thì sao nào.”



Hả? Sao thằng nhóc này lại có vẻ không lo lắng gì hết vậy?



“Cháu…… chẳng lẽ là con của nhân viên công ty à? Lén đi theo ba hoặc mẹ đi làm sao?” Cô suy đoán thực hợp lý.



“Ừ, đại khái là thế.” Cậu thuận miệng đáp.



Hả? Thế tóm lại là đúng hay không đúng?



Cô nhíu mày, cảm thấy đứa trẻ này có chút kỳ lạ.



Nhưng tuy rằng kỳ lạ cậu bé vẫn rất xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo lại mang theo một phần trưởng thành sớm trầm ổn, rất giống thiếu gia nhỏ của xã hội thượng lưu trên phim, rất có giáo dục, lại rất cao ngạo……



Lúc này, cậu bé chăm chú nhìn chân cô, đột nhiên nói:“Một cái giày nữa của cô đâu?”



“À, giày của cô…… Ở ngoài cửa, vừa rồi cửa đóng nhanh quá, vì chen vào nên rơi giày lại…… Ai, thôi chết, không được, cô phải đi rồi, cô còn phải đến trung tâm nghiên cứu phát triển báo danh……” Cô nói xong lại cà nhắc đi đến cánh cửa điện tử kia. Nhưng đi được một bước cô lập tức đứng lại, quay đầu nhìn cậu bé nói:



“Cháu đừng ở trong này, nhỡ bị người ta phát hiện cháu lẻn vào đây thì nguy, mau, cùng cô đi ra ngoài, cô dẫn cháu đi tìm cha mẹ.”



Dứt lời, cô trực tiếp kéo tay cậu bé đi.



Cậu bé không giãy, tùy cho cô kéo, nhưng đi đến trước cửa, cô suýt chút nữa thì đập đầu vào cửa điện tử.



“A ui!” Cô vội vã đỡ lấy kính mắt, vô cùng kinh ngạc cửa này lại không tự động mở ra.



Cậu bé mắt lạnh nhìn cô chằm chằm, lông mày hơi nhăn một chút.



“Ơ…… Cửa này rất kỳ quái……” Cô ngẩn ngơ, ấn cửa, lại vẫy vẫy tay, cửa vẫn không mở ra.



“Cô không biết cửa này khóa tự động sao? Không biết muốn vào phải quẹt thẻ từ sao?” Cậu bé tức giận nhắc nhở cô.



Cô ngẩn ra, lúc này mới giật mình xấu hổ gõ trán một cái:“À…… Đúng! Cô theo thói quen tưởng nó là cửa tự động giống phòng nghiên cứu ở trường học…… Thật sự là!”



Cậu không nói gì, dùng ánh mắt như nhìn đồ ngốc trừng cô.



Cô lại còn vỗ vỗ đầu cậu, an ủi nói:“Đừng lo lắng, cô thư ký chắc sắp tới tìm cô rồi, chúng ta nhất định sẽ ra được……”



Cậu chán ghét đẩy tay cô ra, rút ra một cái thẻ nhẹ nhàng nhấn một cái, cửa lập tức mở ra. Sau đó, cậu không thèm để ý cô, nghênh ngang đi ra ngoài.



Cô ngạc nhiên há hốc mồm.



Cậu bé lại đứng ngoài cửa quay đầu nhìn cô, hừ lạnh:“Cô còn không ra? Cửa đóng bây giờ.”



Cô hoảng hốt vội vàng lao tới, nhưng vì chân thiếu một bên giày nên suýt chút nữa lại té ngã, may mắn kịp thời ổn định, nhưng bộ dáng chật vật kia vẫn rất buồn cười.



Đôi lông mày nhỏ của cậu nhíu chặt, đá chiếc giày cao gót ở bên cạnh lại cho cô.



“Giày, đi vào!”



“À…… Đúng đúng đúng, giày của cii!” Cô vội nhặt về, xỏ vào chân.



“Cô như vậy mà cũng vào làm việc ở công ty sản xuất thuốc được à?” Cậu bé trừng mắt với cô.
Nhưng Khốc Khắc vừa mới đi đến trước thang máy, cửa thang máy bỗng nhiên mở ra, Cao Lục đáng lẽ ra đã bị đưa ra xa lại sốt ruột đi ra.



“Tiến sĩ Cao? Cô trở về làm gì?” Anh hoảng hốt, nhanh chóng ngăn cô lại, lớn tiếng giận mắng.



“Ai, cái kia…… Tôi quên không nói……bàn dụng cụ kia……” Cô vội vã nói.



“Cô còn dám nhắc đến bàn dụng cụ kia? Đi mau, tổng giám đốc vô cùng tức giận, hiện tại anh ấy đang ở sửa chữa, không cho bất cứ ai quấy rầy.” Khốc Khắc tức giận xách cô về thang máy.



“Hả? Sửa chữa? Bàn dụng cụ kia rất nguy hiểm, tốt nhất nên tìm người thiết kế đến bảo dưỡng, ngàn vạn lần đừng khởi động nguồn điện, bằng không tia laser rất dễ quá tải, không may bắn vào người thì……” Cô kinh hoảng hô.



Cô lời còn chưa dứt, khe cửa phòng thí nghiệm dường như có ánh sáng chói lòa phát ra, ngay sau đó, toàn bộ phòng nghiên cứu đột nhiên mất điện, sau đó, bên trong truyền ra một tiếng hét đau đớn ──



“A ──”



Sắc mặt Khốc Khắc biến đổi, xoay người chạy về phòng thí nghiệm.



Cao Lục cũng chấn động, sờ soạng vội vàng đi theo.



Nhưng mất điện, cửa phòng thí nghiệm không thể mở ra, Khốc Khắc chỉ có thể ra sức đập cửa hô to:



“Tổng giám đốc! Tổng giám đốc! Anh không sao chứ? Tổng giám đốc!”



Bên trong im lặng không một tiếng động.



“Tổng giám đốc! Tổng giám đốc!” Khốc Khắc sốt ruột không thôi.



“Đừng lo đừng lo, tổng giám đốc chỉ bị nhốt tại bên trong mà thôi, nơi này hẳn là có máy phát điện tự động đúng không? Chỉ cần có điện, cửa sẽ mở mà.” Cao Lục trấn an nói.



“Cô……” Khốc Khắc quay sang cô cô, lửa giận bốc lên rống giận:“Cô câm miệng cho tôi! Cô thì biết cái gì? Cô vốn chẳng biết gì cả!”



Cao Lục bị anh quát phát hoảng, trừng mắt nhìn, mới thấp giọng lẩm bẩm:“Làm gì mà hung dữ vậy…… Bị nhốt bên trong cũng đâu phải một đứa trẻ con……”



Nhưng vào đúng lúc này điện đã có trở lại, ngọn đèn trong nháy mắt bừng sáng, Khốc Khắc lòng nóng như lửa đốt ấn chốt mở. Cửa phòng thí nghiệm vừa mở ra, anh gấp gáp chạy vào, lo lắng la lên:



“Tổng giám đốc! Anh có khỏe không? Tổng ──”



Nhưng anh đột nhiên im bặt, cả người sững sờ mở to mắt nhìn người nằm ở góc kia.



Nam Cung Thần Võ nằm nghiêng ở phía dưới bàn dụng cụ, suy yếu thở phì phò.



“Tổng…… Tổng giám đốc?” Khốc Khắc không nhịn được toàn thân run rất.



“Làm sao vậy…… Khốc Khắc……” Nam Cung Thần Võ vô lực giương mắt nhìn anh, yếu ớt hỏi, nhưng lúc anh nghe thấy tiếng nói trầm thấp của mình, ngay cả chính anh cũng ngây dại.



Đây là giọng ai vậy?



Đây là giọng nói từ nơi nào vọng lại?



Anh run rẩy hoảng sợ chậm rãi giơ tay lên, mở to hai mắt nhìn đôi bàn tay to chỉ người trưởng thành mới có, lại cúi đầu nhìn tứ chi thon dài của mình, nhìn thân hình, cả người kích động nín thở, tim đập gia tốc.



“Tổng giám đốc…… Anh…… Anh……” Khốc Khắc chỉ vào anh, nói không ra lời.



Nhưng Khốc Khắc nói không ra lời, Cao Lục lại giúp anh nói.



Cô giống như gặp quỷ, chỉ vào Nam Cung Thần Võ, cao giọng kêu sợ hãi:



“Anh…… Anh…… Anh không mặc quần áo!”