Hệ Liệt Thủ Tuế

Chương 27 :

Ngày đăng: 14:32 18/04/20


Khi Cao Lục tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng xa lạ.



Cô hơi hoang mang chớp mắt mấy cái, sau đó nghĩ đến tên truy đuổi cô và Tiểu Võ, lập tức bật dậy.



Nhưng vừa mới động đậy, cô lập tức hét to ngã sấp xuống.



“A –” Đau đau đau, đau chết mất…… Sau gáy với bụng…… Đều đau quá.



“Làm sao mà hét to thế?” Nam Cung Thần Võ nhảy xuống từ sofa bên cửa sổ sát đất, đi đến bên giường, trừng mắt nhìn cô.



Cô ôm lấy bụng đau, ngẩng đầu nhìn anh, vội hỏi:“Tiểu Võ…… Cháu không sao chứ?”



“Đương nhiên tôi không sao, người gặp chuyện là cô, sắc mặt cô trắng như ma vậy.” Hai tay anh khoanh trước ngực, hừ nói.



Cô ấn lên gáy mình, không nhịn được lại hỏi:“Đây…… Đây là đâu?”



“Nhà của tôi.”



“Nhà cháu? Cô…… Sao lại có thể ở nhà cháu được?” Cô kinh ngạc không thôi.



“Tôi gọi Khốc Khắc đưa cô về, cô ngất xỉu, lại không biết nhà cô ở đâu, không thể để cô ở ven đường được.”



“Khốc Khắc?” Cô ngẩn người.



“Đúng, tôi gọi điện thoại báo cho anh ta, anh ta đến hiện trường cứu chúng ta về.”



Hóa ra là Khốc Khắc tới, đánh bại cái người to lớn kia, cứu cô……



Nhưng trong ấn tượng cuối cùng của cô sao không nhìn thấy Khốc Khắc xuất hiện?



“Được rồi, cô nằm xuống nghỉ tiếp đi!”



“Nhưng…… Tiểu Võ, người kia về sau thế nào ?” Cô hoang mang nói.



“Đừng hỏi nữa! Cô đồ ngốc này bụng bị đá, gáy bị đập, còn có sức nói chuyện sao?” Anh nhìn gương mặt tái nhợt của cô, tức giận nói.



Khi đó, khi cô giống như đồ ngốc xông lên muốn ngăn tên kia để anh trốn, anh thực sự ngây ra.



Cô tưởng rằng mình nhỏ bé như vậy có thể đối phó được với người kia sao? Thật đúng là ngu xuẩn.



Thật ra anh sớm chuẩn bị dùng súng mang theo người để giải quyết đối phương, trước khi anh động thủ cô lại xông ra ngoài……



“Cháu mắng cô ngốc? Tiểu quỷ này…… Cháu cũng không nghĩ cô vì ai…… Ai ai…… Hừm……”



Cô tức giận đứng dậy muốn gõ đầu cậu, nhưng vừa dùng lực bụng lại đau chết khiếp.



“Vì tôi? Nếu cô không lắm chuyện, tôi đã giải quyết được hắn ta từ lâu rồi.” Anh lạnh lùng “hừ” một tiếng.



“Cháu? Bằng một tiểu quỷ như cháu có thể ……” Cô cười nhạo một tiếng, trong đầu phút chốc lại hiện lên hình ảnh cậu cầm súng trong tay, đột nhiên ngẩn ngơ.



Đó…… Hẳn là ảo giác? Một đứa trẻ sao lại có thể cầm súng được?



Nam Cung Thần Võ thấy cô không biết đang sững sờ chuyện gì, xoay người đưa tay đẩy cô.



“Sao lại không thể? Tôi lợi hại hơn tưởng tượng của cô nhiều, bây giờ, cô nằm xuống cho tôi, ngậm miệng lại.”



Cô không thể chống lại, ngã lên cái gối phía sau, hai mắt mở to.



Tiểu quỷ này lại dám lớn lối như vậy, nó tưởng mình là ai chứ?!



“Muốn ở lại đây thì yên tĩnh chút đi, đừng có ầm ỹ làm phiền đến tôi.” Anh giống như chủ nhân dặn dò.




Tiểu Võ quả nhiên là thiên tài, anh còn tiếp thu nhanh hơn nghiên cứu sinh trong phòng nghiên cứu của cô, vừa nói đã hiểu, hoàn toàn không cần cô giải thích nhiều.



Nói thật, cô càng lúc càng thích tiểu quỷ này, đương nhiên thỉnh thoảng bỏ qua vẻ già trước tuổi, cá tính vừa lạnh vừa kiêu ngạo cùng cái miệng ác độc của cậu là được.



“Như vậy, hai đồ phổ của anh tôi nên giải thích thế nào? Cùng một người lại có hai đồ phổ khác hẳn nhau.”



Anh dùng chuột ấn vào hai đồ phổ, quay đầu nhìn cô.



“Đây là vấn đề, cô luôn luôn hy vọng giúp anh cháu kiểm tra một lần, người bình thường không thể xảy ra loại hiện tượng này, tế bào con người đều sẽ từ từ biến chất, không ai lúc lớn lúc nhỏ, đổi tới đổi lui như vậy.” Cô đi qua, nhìn chằm chằm đồ phổ trên màn hình, trên mặt có hoang mang.



“Nếu thực sự có người có đồ phổ như vậy thì sao? Lúc lớn lúc nhỏ……” Anh cũng nhìn chằm chằm màn hình, vẫn chưa chú ý tới khoảng cách giữa hai người quá gần.



“Không thể nào.” Cô chống cằm, lập tức phản bác.



“Ai nói không thể?” Anh quay đầu trừng cô, lúc này mới hốt hoảng nhận ra sườn mặt của cô cách anh chỉ có hơn mười cm.



Tóc quăn ngắn hơi rối vén ra sau tai, lộ ra lỗ tai trắng trẻo cùng gò má có chút tàn nhang, cái mũi nhỏ, lông mi cong dài, còn có đôi môi luôn không bất giác mím lại.



Nhìn từ sườn mặt, lại có vẻ nữ tính hiếm gặp.



Vẻ nữ tính…… Làm đàn ông xao xuyến……



“Bởi vì tế bào một người nếu đổi tới đổi lui, lúc lớn lúc nhỏ, thân thể nhất định sẽ không chịu nổi, thông thường người bình thường tuyệt đối sẽ không chịu được loại biến đổi này, cho nên giả thiết cháu đề ra không có khả năng tồn tại.” Cô nói xong ánh mắt từ màn hình chuyển sang phía anh.



Hai người bốn mắt nhìn nhau, con ngươi anh lơ đãng co rút lại một chút, sau đó, anh dường như cảm giác được pheromone nam tính trong cơ thể thức tỉnh……



Chậc! Thật là kỳ lạ, vì sao chỉ khi ở cùng cô, anh mới có thể ý thức được mình là đàn ông? Cô rõ ràng chỉ là một người phụ nữ không có sức hấp dẫn.



Anh âm thầm buồn bực.



Cao Lục không hề cảm nhận được, cô vẫn nghiêm túc thảo luận vấn đề anh đưa ra:“Cháu ngẫm lại xem, nếu cháu đột nhiên biến thành người lớn, tất cả tế bào đều thay đổi theo, đến lúc đó trái tim nhất định là thứ đầu tiên xảy ra vấn đề, có lẽ không nổ tung thì cũng sẽ sốc đến chết. Cho nên, nếu có người tế bào không ổn định đổi tới đổi lui, trên cơ bản là không có khả năng sống sót.”



Anh rùng mình.



Trái tim? Quả thực, mỗi lần Nhậm Hiểu Niên biến hóa dấu hiệu đều bắt đầu từ trái tim, mà anh lần này cũng đã trải qua đau đớn xé rách này.



Nhưng anh và Nhậm Hiểu Niên, Phương Dạ Bạch, không phải đều còn sống sao……



“Kỳ thực rất nhiều người đều vọng tưởng trẻ lại, nhưng thủ đoạn quá mức kịch liệt, hoặc là muốn trẻ lại trong thời gian ngắn, tuổi thọ lại vì thế mà ngắn lại, đây không phải mất nhiều hơn được sao? Cháu nên biết, trẻ cũng không tương đương với trường thọ.” Cô khẽ thở dài.



Lúc trước cô muốn cho Nam Cung Thần Võ hiểu được điểm này, đáng tiếc anh lại không nghe, còn nổi giận.



Sắc mặt anh trắng xanh, bỗng chốc đã hiểu được ý của cô.



Hiện tượng hoàn đồng không phải thanh xuân vĩnh viễn, ngược lại…… Vô cùng có khả năng sẽ chết bất đắc kỳ tử?



Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cậu, cô cười cười, sờ sờ đầu của cậy, an ủi nói:“Sao lại có vẻ mặt này? Đừng lo lắng, tiểu quỷ cháu còn có thể sống rất lâu mà!”



“Làm sao cô biết?” Anh nhíu mày lui về phía sau, gạt tay cô ra.



“Cháu mới bảy tuổi, cháu còn có thể lớn lên, kết hôn, sinh con……” Miệng cô cười nói, trong lòng lại suy nghĩ, kẻ ác đều sống lâu, tiểu quỷ cháu hư hỏng như vậy nhất định sẽ sống ngàn năm.



“Cũng có người bảy tuổi sẽ chết yểu, không kịp lớn lên, kết hôn, sinh con.” Anh oán hận hừ lạnh.



“Không sai, nhưng cô thấy cháu có khuôn mặt trường mệnh đó, cháu xem, lông mày cháu vừa dày vừa đẹp, mắt cháu sáng lại có thần, cái mũi này lại cao thẳng, còn có môi……” Cô vừa nói vừa dùng đầu ngón tay vẽ theo lông mày, mắt má, còn có chóp mũi của anh.



Anh lạnh lùng trừng mắt nhìn cô làm càn, cho rằng mình sẽ rất tức giận, rất rất tức giận, nhưng…… Nhưng không có.



Không phát tác, không kháng cự, cũng không cảm thấy chán ghét……