Hệ Liệt Thủ Tuế

Chương 15 :

Ngày đăng: 14:32 18/04/20


Nhậm Hiểu Niên vừa về nhà đã biết có chuyện xảy ra.



Cửa lớn khép hờ, đồ đạc trong phòng lộn xộn. Đáng sợ hơn là, không thấy Nam Cung Thần Võ và Phương Dạ Bạch!



“Thần Võ? Tiểu Bạch?” Cô hoảng hốt gọi, từ phòng khách vào phòng bếp, lại ra sân sau. Nhưng đi khắp cả căn nhà lớn hoàn toàn không thấy tiếng họ, yên tĩnh rợn người.



Dịch Hành Vân theo sau vào cửa cũng thấy không ổn, hô nhỏ:“Xảy ra chuyện gì vậy? Hai tiểu quỷ kia đâu?”



Đúng vậy, người đâu? Bình thường Phương Dạ Bạch buổi chiều đều nằm trên sô pha đánh điện tử đâu? Nam Cung Thần Võ luôn ngồi bên cửa sổ uống cà phê đâu?



Bây giờ nơi bọn họ từng ngồi chỉ còn lại một đống đồ lộn xộn, người thì không biết đã đi đâu.



“Thần Võ! Tiểu Bạch!” Cô hoảng loạn kêu to, chạy lên lầu, phát hiện trong phòng hai người họ đều bị bới lung tung, đồ đạc lung vãi khắp nơi.



Cô thầm hít một hơi, trong lòng hoảng sợ, xoay người chạy về phòng mình.



Phòng cô cũng bị lục xoát, quần áo hỗn độn, thậm chí, máy tính ghi chép của cô và một đống số liệu cũng đã bị cầm đi.



Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có người đến bắt Thần Võ và Tiểu Bạch đi sao?



Cô giật mình, nghĩ đến người đàn ông xa lạ muốn dẫn cô đi, toàn thân lạnh lẽo run rẩy.



“Này……” Dịch Hành Vân đi theo cô vào phòng, kinh ngạc trừng mắt nhìn căn phòng bừa bọn, cũng chấn động.



Đây là kẻ trộm sao? Nhưng nếu là trộm, vậy hai cậu bé kia đâu?



“Nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Anh thì thào hỏi.



Nhậm Hiểu Niên nhanh chóng nhớ ra phòng nghiên cứu dưới hầm, xoay người vội vã chạy ra bên ngoài.



Dịch Hành Vân ngăn cô lại, vội la lên:“Chờ một chút, cháu muốn đi đâu?”



“Tôi muốn đi tìm bọn họ……” Cô giãy dụa, vẻ mặt bối rối hoảng loạn.



“Cháu muốn đi đâu tìm bọn họ?” Anh quát.



“Tầng hầm ngầm…… Có thể họ ở tầng hầm ngầm……” Cô dùng sức đẩy ra anh, lao xuống tầng, trong lòng tràn đầy hy vọng bọn họ trốn ở phòng nghiên cứu, hy vọng bọn họ và tất cả dụng cụ phân tích đều ổn.



“Tầng hầm ngầm?” Anh ngẩn người.



Khi cô chạy như điên đến tầng hầm, cả người lập tức cứng đờ.



Tủ gỗ thông xuống tầng hầm ngầm bị đẩy ra, cánh cửa bí mật cũng bị mở tung.



“Làm sao vậy……” Dịch Hành Vân chạy theo xuống tầng, nhìn thấy cánh cửa này thì cứng họng.



Nơi này còn có tầng hầm ngầm?



“Nguy rồi…… Nguy rồi……” Cô sợ hãi lao vào trong, chỉ thấy toàn bộ phòng nghiên cứu trống rỗng, tất cả dụng cụ đều đã bị chuyển đi. Thiết bị cha cô tỉ mỉ thiết kế riêng cũng bị lấy mất.



Cô trố mắt đứng bất động, máu chảy ngược, đầu trống rỗng.



Không còn? Tất cả đều…… không còn!?



Dịch Hành Vân theo vào tầng hầm ngầm, đánh giá không gian rộng lớn trống trải này, cảm thấy nơi này dường như bị quy hoạch giống như một văn phòng.



Nhưng, ai lại đặt văn phòng dưới tầng hầm ngầm?



Trọng điểm là, giấu ở nơi kín như vậy để làm gì?



“Tất cả đều bị…… lấy đi rồi……” Nhậm Hiểu Niên hai chân mềm nhũn,vừa tuyệt vọng vừa sợ ngồi xổm xuống đất.



“Cái gì bị lấy đi? Nơi này để làm gì? Có gì quan trọng bị đánh cắp sao?” Dịch Hành Vân cúi đầu nhìn bộ dáng như thấy quỷ của cô, nghi ngờ hỏi một đống vấn đề.



Cô thất thần lắc đầu, căn bản không thể nói cho anh đã bị trộm cái gì.



Đó là hy vọng của cô!



Là hy vọng duy nhất có thể biến cô trở về tuổi thật……



“Nói rõ ràng, rốt cuộc đã mất cái gì? Chú đi báo cảnh sát.” Anh nhíu mày, lấy di động ra.



“Không! Đừng báo!” Cô hoảng sợ nhảy dựng lên, vội vàng kéo tay anh.



“Vì sao không báo? Có người đột nhập ăn trộm, còn hai đứa trẻ con mất tích……”



“Không cần! Báo cảnh sát cũng vô dụng, cảnh sát không giúp được tôi, không ai giúp được tôi, không ai có thể giúp tôi!” Cô đột nhiên kích động gào to, toàn bộ hốc mắt đều đỏ.



Anh kinh ngạc nhìn cô, không thể hiểu vì sao cô ngăn anh báo cảnh sát, tại sao trên mặt một đứa nhóc bảy tuổi lại có biểu cảm đau khổ và ẩn nhẫn như thế, càng không hiểu đau lòng trong ngực anh là vì sao.



“Chuyện này…… tự tôi…… tự tôi sẽ nghĩ cách……” Tuy cô nói như vậy, nhưng sợ hãi và bất an đã gần như cắn nuốt cô.



Năm năm nay, Nam Cung Thần Võ và Phương Dạ Bạch luôn luôn ở bên cô. Bọn họ có cùng cảnh ngộ, cùng vấn đề, bọn họ ỷ lại nhau, chống đỡ cho nhau, nghĩ cách thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn cho nhau. Ba người bọn họ sớm đã trở thành một thể thống nhất.



Bây giờ, không thấy bọn họ, chỉ để lại mình cô đối mặt với thử thách, đối mặt với kể địch không biết tên, điều này khiến cô cảm thấy vô cùng hoảng sợ.



Đối phương là ai? Bọn họ biết bí mật của cô.



Nhưng vì sao bọn họ lại biết? Cô nghĩ chuyện này từ đầu tới cuối chỉ có bốn người biết, mà người thứ tư chính là người cha đã mất của cô.



Những người đó rốt cuộc có lai lịch thế nào? Bọn họ có ý đồ gì?



Càng nghĩ, trong lòng càng hoảng.



“Nghĩ cái gì? Một tiểu quỷ như cháu có thể nghĩ ra cách gì? Bây giờ trọng điểm là tìm Nam Cung Thần Võ và Phương Dạ Bạch, chuyện này cứ giao cho cảnh sát đi.” Dịch Hành Vân bị khẩu khí giả người lớn của cô chọc tức, luôn cảm thấy cô quá mức cậy mạnh lại trưởng thành sớm, cậy mạnh lại trưởng thành sớm làm cho cả người anh không thoải mái.



“Không, chờ một chút, tôi sẽ tìm xem, có lẽ…… Có lẽ bọn họ chỉ đang trốn……” Cô sốt ruột rút di động ra, lần lượt gọi cho Nam Cung Thần Võ và Phương Dạ Bạch.



Bấm số, từng tiếng chuông vang lên ở trên tầng. Cô ngạc nhiên, xoay người chạy về phòng khách.



“Này, Nhậm Hiểu Niên!” Dịch Hành Vân đành phải chạy theo cô lên tầng một.



Nhậm Hiểu Niên trở lại phòng khách, theo tiếng chuông tìm được ở dưới sô pha không phải di động, mà là máy tính bảng, là Ipad bị Phương Dạ Bạch sửa đổi!



Đưa tay lấy Ipad ra, cô ngẩn ngơ, sao Tiểu Bạch lại để chiếc Ipad quan trọng này dưới sô pha?



Bình thường anh coi Ipad này như tay chân, đi đâu cũng không rời khỏi người, có khi anh còn dùng Ipad này nghe điện thoại.




Nhưng cô không chớp, chỉ yên lặng nhìn anh đăm đăm.



Dịch Hành Vân thấy cô ngẩn người, buồn bực hỏi:“Này, Nhậm Hiểu Niên, cháu ngẩn ngơ cái gì vậy?”



Cô bị gọi hồn về, lúc này mới ngượng ngùng quay đầu tránh đi, khẽ nói:“À, tôi…… Tôi không sao!”



“Thật sự không sao chứ?” Tay anh chạm vào mặt cô.



“Đúng! Chú đừng tùy tiện chạm vào tôi, như vậy rất kỳ!” Cô rụt lại một chút, gạt tay anh ra, vừa thẹn vừa lúng túng trừng anh một cái.



“Có cái gì kỳ lạ? Chú chỉ giúp cháu lau mặt thôi mà.” Anh không vui nói.



“Một người đàn ông giúp một người phụ nữ lau mặt, còn không kỳ lạ sao?” Cô lẩm bẩm nói.



“Cháu thì phụ nữ cái nỗi gì? Cháu chỉ là một con nhóc bảy tuổi thôi! Chú giúp cháu lau mặt cũng giống như ba ba giúp con gái lau mặt, chẳng có gì kỳ lạ cả.” Anh châm biếm ấn lên trán cô, quay về chỗ ngồi.



Lúc trước gọi anh là ba để trêu đùa, bây giờ bị anh coi thành con gái cô lại không cười nổi.



Con người thật sự rất kỳ quặc, thay đổi tâm tình thì cảm giác cũng thay đổi cả vạn dặm.



“Nhưng dù sao chú cũng không phải ba tôi, một người đàn ông tùy tiện sờ một cô bé, người ta sẽ nói chú là ‘Lolicon’.” Cô phẫn nộ nói, cố ý châm biếm anh.



“Lolicon? Đó là cái gì?” Anh nhíu mày.



“Là biến thái yêu trẻ con!” Cô hừ nhẹ.



Anh ngẩn ngơ, lập tức nghẹn họng.



“Yêu trẻ con? Tuyệt đối không thể, chú ghét trẻ con là chuyện mọi người đều biết, dù là trai hay gái chú đều cảm thấy thực phiền.” Anh nhìn cô, đùa cợt nhếch khóe môi.



“Nếu cảm thấy phiền, còn đem tôi về làm gì?” Cô có chút buồn rầu.



“Không có cách nào khác, không thể để mình cháu ở lại đó được. Nếu cháu xảy ra chuyện khiến bọn nhà báo bới móc, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của công ty và khách sạn mới.” Anh tiếp tục ăn bánh bao canh.



Hảo cảm đối với anh đột nhiên biến mất, cũng ăn không vào nữa. Cô hờn dỗi nhảy xuống ghế dựa, không nói lời nào xoay người đi ra cửa.



“Này, Nhậm Hiểu Niên, cháu không ăn cơm còn định đi đâu?” Anh ngạc nhiên.



“Tôi muốn đi về.”



“Về? Trở về làm gì? Một mình cháu không sợ sao?” Anh đứng lên, trừng mắt nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của cô.



“Có sợ hay không là chuyện của tôi, không cần chú quan tâm.”



“Tốt, chỉ cần cháu bước qua cánh cửa đó chú sẽ thực sự mặc kệ.” Anh dùng lực đập đôi đũa lên trên bàn, lạnh lùng đe dọa.



Cô dừng một chút, nói không sợ là lừa người, nhưng cô không chịu nổi khẩu khí anh ngại cô phiền, bởi vậy vẫn dỗi mở cửa.



Dịch Hành Vân không ngờ cô còn nhỏ đã quật cường như vậy. Đang chuẩn bị gọi cô lại, tiếng chuông di động từ trong túi của cô lại vang lên.



Nhậm Hiểu Niên sửng sốt, lấy di động ra nghe xong cả người liền hoảng sợ cứng đờ, còn lập tức quăng điện thoại xuống đất như bị điện giật.



Anh kinh ngạc đi qua, hỏi:“Làm sao vậy? Ai gọi thế?”



Cô xoay người nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch giống như rất hoảng sợ.



Anh nhíu mày, nhặt di động lên, đưa lên bên tai nghe.



“Ha ha…… Nhậm Hiểu Niên, cô không trốn thoát đâu, chúng tôi sẽ nhanh chóng tìm được cô…… Nhanh thôi……” Di động truyền đến một giọng nam xa lạ.



“Anh là ai?” Anh lạnh lùng hỏi.



Đối phương vừa nghe thấy tiếng anh, lập tức cúp máy.



Anh buồn bực nhìn sang cô, nghi hoặc không thôi,“Rốt cuộc ai đang tìm cháu? Cháu dây vào chuyện gì vậy?”



Cô hoảng sợ lắc đầu, vẻ mặt cũng vô cùng hoang mang.



Không ngờ những người đó lại biết số điện thoại của cô!



Bọn họ…… đang tìm cô!



Hơn nữa có khả năng sẽ nhanh chóng tìm được cô!



Làm sao bây giờ? Cô rất hoảng sợ, bởi vì cô bỗng nhiên có cảm giác những người đó tìm cô tuyệt đối không có ý tốt.



Nhìn cô sợ tới mức không nói ra lời, Dịch Hành Vân ngồi xổm xuống, vỗ vỗ bả vai của cô.



“Được rồi, chuyện này chú sẽ điều tra rõ, di động rất dễ định vị, tạm thời cháu đừng dùng, trong khoảng thời gian này cũng đừng ra ngoài, biết chưa?” Anh nói xong đưa điện thoại di động trả lại cô.



Cô gật gật đầu, đưa tay muốn cầm lấy, nhưng tay cô run lẩy bẩy lại khiến di động rơi xuống.



“A…… xin lỗi…… tôi hậu đậu quá……” Cô miễn cưỡng tươi cười, đôi tay run rẩy đan chặt vào nhau.



Anh nhìn cô chằm chằm.



Cách ăn nói này là của đứa bé bảy tuổi sao?



Vẻ mặt này cũng không nên xuất hiện trên mặt một đứa trẻ con bảy tuổi.



Nhậm Hiểu Niên trước mắt lại khiến cho anh cảm thấy giống người phụ nữ thành thục!



Không, không chỉ lại, mà là thường xuyên, cô thường xuyên có những biểu cảm và lời nói không hợp tuổi, là những hành vi cử chỉ lời nói làm anh hỗn loạn.



“Tay run như vậy mà còn nói không sợ –”



Anh đang định cười nhạo cô để ngăn chặn cảm giác rung động kỳ lạ trong lòng, nhưng mới nói một nửa, cô đã nhào vào trong lòng anh, đôi tay nhỏ bé ôm chặt cổ anh.



Anh ngẩn ngơ, đột nhiên không biết làm thế nào.



Nhưng cơ thể nho nhỏ, mềm mại trong lòng hơi run rẩy nhanh chóng khơi dậy sự thương tiếc và ý muốn bảo vệ của anh. Anh đưa tay ôm cô vào lòng, khẽ nói:“Đừng sợ, có chú ở đây, không có gì phải sợ.”



Nhậm Hiểu Niên không nói gì, nhưng đôi tay nhỏ bé lại ôm anh càng chặt.



Anh nhất định không biết, những lời này của anh đã an ủi trái tim đang sợ hãi rối loạn của cô. Từ nay về sau, cam tâm tình nguyện để anh nuôi, không muốn rời đi.