Hệ Liệt Thủ Tuế

Chương 18 :

Ngày đăng: 14:32 18/04/20


Dịch Hành Vân đưa Nhậm Hiểu Niên đến công ty bách hóa quầy chuyên bán quần áo trẻ em, anh không biết gì về quần áo, đều là nhân viên của quầy giúp chọn quần áo thích hợp cho cô bé. Nhưng anh phát hiện anh tốt bụng bỏ tiền mua quần áo cho cô bé, tiểu nha đầu này lại cụt hứng.



“Này, Nhậm Hiểu Niên, chú mua quần áo cho cháu, cháu không thể vui vẻ lên chút nào sao?” Anh ký séc xong, không vui trừng mắt với cô.



“À, tôi rất vui, cám ơn chú.” Cô cắn môi dưới, có vẻ rất bất đắc dĩ.



Cô cần quần áo phụ nữ, không phải thời trang trẻ em.



“Đây là thái độ mà cháu cảm ơn người ta sao?” Anh nhìn như đang cáu.



“Nếu không thì sao? Còn muốn tôi hôn chú một cái sao?” Cô nói đùa, chu môi với anh.



Dịch Hành Vân ngẩn ra trừng mắt nhìn đôi môi đỏ mọng nho nhỏ của cô, nhớ tới buổi sáng đã dán sát vào cái miệng nhỏ non mềm nóng ẩm của cô, hô hấp tự nhiên cứng lại.



“Muốn sao?” Miệng cô chu lên rất cao.



“Không!” Anh tức giận quát, nhấc túi quần áo mới của cô, xoay người bước đi.



Đáng chết! Thật sự là đủ rồi, anh đang bị bệnh gì vậy? Cô bé chỉ là tiểu quỷ bảy tuổi! Bảy tuổi!



Đàn ông ba mươi tuổi sao lại luôn nghĩ đến môi của một bé gái bảy tuổi?



Trừ phi là biến thái……



Phút chốc, anh nhớ Nhậm Hiểu Niên từng nói cái gì mà “Loli complex”, biến thái, anh sợ tới mức suýt chút nữa thì ngã.



Không, anh tuyệt đối không phải là biến thái! Tuyệt đối không phải!



Càng nghĩ đi càng nhanh, quả thực coi Nhậm Hiểu Niên phía sau thành yêu quái.



“Đợi tôi với, Dịch Hành Vân.” Cô hét lên đuổi theo, không biết sao anh lại tức giận, hoàn toàn không để ý đến cô.



Khi bước lên thang máy cuộn xuống tầng, một mình anh đi trước, để cô ở tận tít phía sau, cô trợn mắt nhìn gáy anh, trong lòng thầm mắng: Tên vô lại! Quái thai! Vô lương tâm! Không lễ phép! Ojiisan tính khí thất thường!



*Ojiisan: (tiếng Nhật) ông cụ, lão già



Thôi, anh không đợi cô thì cô không tự đi được sao? Không phải cô chưa bao giờ dạo bách hóa.



Hừ nhẹ một tiếng, cô tự bước lên thang cuốn từ từ xuống tầng. Đến tầng 4, nhìn quầy chuyên doanh này, mắt cô sáng lên, đi vào luôn.



Dịch Hành Vân chưa đến tầng 3, nhìn lại, mới phát hiện không thấy cô đâu.



“Nhậm Hiểu Niên!” Anh hoảng hốt, ngẩng đầu nhìn lên phía trên tay vịn khẽ gọi.



Nhưng tiểu quỷ này không xuất hiện, đợi một lúc lâu sau cũng không thấy cô xuống, anh bắt đầu thấy hơi hoảng, lập tức chạy đến một thang cuốn lên tầng khác.



Lên đến tầng 4, anh sốt ruột tìm người khắp nơi, nhìn vào quầy quần áo phụ nữ, vẫn không thấy cô bé.



“Đáng ghét, chạy đi đâu rồi?” Anh thở hắt ra, lấy di động định gọi cho cô bé, mới nhớ ra cô bé không mang di động.



Shit! Thật sự là phiền lắm rồi!



Rủa thầm một tiếng, anh định xông lên tầng năm tìm, bỗng thoáng nhìn thấy một bóng dáng nho nhỏ quen thuộc đang đứng ở chỗ tính tiền trong quầy nội y.



Anh rất tức giận đi về chỗ cô, định phát hỏa, đã thấy cô cầm lấy một cái Bra, sờ sờ, dùng cái giọng trẻ con hỏi người bán hàng:“Cup này mặc vào thoải mái không? Có mấy màu vậy?”



Thật sự là khiến người khác há hốc mồm, tiểu nha đầu này đang nghĩ cái gì vậy? Bé gái bảy tuổi chạy tới xem quầy nội y, chẳng lẽ cô muốn mua bra?



Cơn tức nháy mắt chuyển thành buồn cười, anh không nhịn được châm biếm:“Vấn đề này chờ mười năm sau cháu hẵng hỏi lại!”



Hiểu Niên đang tập trung chọn nội y hoảng sợ, quay đầu nhìn anh, khuôn mặt nhỏ thoáng chốc đỏ bừng.



“Chú…… Chú làm sao biết tôi ở trong này?”



“Cháu không ngoan ngoãn đi theo chú, chạy tới chỗ này làm gì?” Hai tay anh khoanh trước ngực, cúi đầu trợn mắt nhìn cô.



“Tôi……”



“Mấy cái này cháu chưa cần dùng đến.” Anh giật lấy bra trong tay cô, treo lại lên giá hàng.



“Tôi…… Rất nhanh sẽ dùng đến!” Cô hơi tức giận kêu lên.



Người bán hàng cũng không thể nhịn được cười, khuyên:“Em gái, em còn nhỏ, bây giờ thật sự chưa cần mua thứ này, vài năm nữa có thể đến mua loại dành riêng cho con gái mới lớn, loại này là cup C, lớn hẳn rồi lại đến mua.”



Cup C?



Oắt con này lại còn xem cả bra cup C? Thật sự là rất buồn cười.



“Đừng choáng! Dù cháu có lớn lên, cũng không mặc được đến cup C đâu.” Anh lạnh lùng giễu cợt.



Hơi quá đáng rồi đấy, anh lại dám xem thường cô.



Nhậm Hiểu Niên lúng túng khuôn mặt nhỏ đỏ lên, thở phì phì cãi lại anh: “Sao chú biết tôi lớn thì không phải là cup C? Lớn rồi dáng người tôi sẽ đẹp đến mức làm mắt chú rơi xuống cho mà xem.”



Anh càng nghe càng cười to hơn, cười nói:“Tiểu quỷ, còn chưa dậy thì đã sẵng giọng với chú, chờ cháu lớn thật đã rồi nói sau, đi thôi! Về nào.”



Cô kiên quyết không đi, bực mình lại duỗi tay tóm lấy cái bra cup C, nhưng lại cầm hai cái, giao cho vị tiểu thư kia.



“Tôi muốn mua hai cái này.”



Tiểu thư kia cười cười nhìn về phía Dịch Hành Vân, Dịch Hành Vân nhíu mày hỏi: “Cháu mua cái này để làm gì?”



“Là dì tôi muốn mặc, dì sắp về rồi, nhưng quần áo của dì đều đã bị ném đi rồi.” Cô lớn tiếng nói.



Anh ngẩn người, mới nói:“Nội y của dì cháu thì tự cô ấy đi mua là được rồi, sao cháu phải mua giúp?”



“Dì…… Dì rất bận mà!” Cô thuận miệng tìm lý do.
“Một tiểu quỷ như cháu tra thế nào……” Lí Minh Tông phì cười.



“Đừng nói tôi là tiểu quỷ nữa! Tôi không phải là tiểu quỷ, tôi không phải –” Cô tức giận hét to với anh ta.



Cô hét xong, đến cả mình cũng ngây ra, áp lực tích tụ cả một ngày khiến cô không khống chế được.



“Xin lỗi…… Tôi……” Cô lập tức xin lỗi, cũng ảo não lấy bàn tay chụp lên trán mình.



Dịch Hành Vân đau lòng cầm tay cô, kéo cô vào trong lòng, ôm chặt lấy:“Được rồi được rồi, Hiểu Niên, cháu mệt rồi, nghe lời, đi vào tắm trước đi, đừng nghĩ nhiều nữa.”



“Nhưng mà……”



“Chú sẽ xử lý, tin chú.”



“Vâng.” Cô nhẹ nhàng gật đầu.



“Chú sẽ không báo cảnh sát, cháu yên tâm đi, tắm rửa xong nghỉ ngơi cho khỏe, tạm thời quên chuyện hôm nay đi.” Anh vuốt ve tóc cô lại nói.



“Vâng.” Cô đưa tay ôm gáy anh, mặt dựa trên vai anh.



Dịch Hành Vân cảm thấy thân hình nho nhỏ đang run rẩy, cũng không nói thêm gì nữa, ôm cô vào phòng tắm luôn, đặt cô bên bồn tắm lớn, giúp cô xả nước vào bồn, vừa xả nước vừa thử nước ấm.



“Chờ một chút rồi vào tắm, sẽ thoải mái hơn.” Anh dịu dàng nói.



“Vâng.” Cô ngẩng đầu lên cười yếu ớt với anh.



Anh đưa tay vén mấy sợi tóc phất phơ của cô, sờ sờ khuôn mặt nhỏ của cô, trong lòng không hiểu sao lại rung động.



Vẻ mặt cô dịu dàng mà thuần thục, lại khiến anh muốn cô trở thành người lớn, lại khiêu khích trái tim anh.



Hai người cứ nhìn nhau như vậy, anh sa vào mê hoặc mấy giây……



Lí Minh Tông ngẩn người trừng mắt nhìn bọn họ, mạch máu cũng nghẽn lại.



Đây…… Người đàn ông dịu dàng này là ai vậy? Tuyệt đối không phải là ông chủ thích sạch sẽ ích kỷ lạnh lùng ghét trẻ con của anh, không phải!



Dịch Hành Vân kìm chế rung động trong ngực, hít sâu một hơi, ra khỏi phòng tắm, đóng cửa lại, trầm ngâm một lúc lâu mới nói:“Minh Tông, anh tìm thám tử tư, kín đáo tìm hiểu tất cả mọi việc……” Nói xong, anh quay đầu, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Lý Minh Tông, lông mày anh nhíu lại.“Anh đang nhìn gì đấy?”



“Tổng giám đốc, anh có khỏe không?”



“Không khỏe, anh không thấy tôi bị thương sao?” Anh tức giận nói.



“vậy…… Có bị thương đến đầu không?” Lí Minh Tông hỏi lại.



“Cái gì?” Anh lườm anh ta.



“Anh đối xử với Nhậm Hiểu Niên tốt đến mức làm tôi phát run đấy.” Lí Minh Tông làm bộ hơi run lên.



Anh không được tự nhiên khựng lại, hỏi lại:“Có sao?”



“Anh làm tôi mù rồi? Anh thật sự giống như người khác vậy.”



“Hoặc là Nhậm Hiểu Niên khơi dậy tình thương của cha ẩn sâu trong nội tâm tôi!” Anh nhanh chóng giải thích.



“À? Là tình thương của cha sao? Nhưng sao tôi lại cảm thấy anh đối xử với cô bé không giống con gái, mà giống……” Lí Minh Tông vuốt cằm suy tư tìm từ thích hợp.



“Giống cái gì?” Anh cảnh giác hỏi.



“Như là anh với tình nhân nhỏ.”



Cả người anh cứng đờ, bị Lí Minh Tông nói trúng sự hoảng loạn sâu trong lòng.



Giống…… Tình nhân?



“Đừng nói bậy! Rất buồn cười!” Anh xấu hổ giận dữ mắng.



“Đúng vậy, đúng là rất buồn cười, tôi cũng thấy không thể tưởng tượng nổi!” Lí Minh Tông không sợ chết bổ sung thêm một câu, nhưng suýt chút nữa bị ánh mắt lạnh như băng của ông chủ bắn thủng, sợ tới mức vội vàng cứng lại:“À…… Nhưng mà, chuyện này cũng không có gì, cô bé rất đáng yêu, sẽ làm ít đàn ông muốn chiều một chút, ôm một chút, hôn một chút, rất bình thường. Anh trai tôi thường ôm con gái anh ấy hôn má, chiều con gái vô cùng……”



Ồ, hóa ra muốn chiều một chút, ôm một chút, hôn một chút…… Là bình thường sao?



Dịch Hành Vân hơi yên tâm, may mắn, may mà anh đối xử với Nhậm Hiểu Niên như thế cũng không có gì là không bình thường.



“Chỉ cần không giống biến thái yêu trẻ con muốn làm chuyện kỳ quái với trẻ con, ví dụ như là hôn môi thân mật với mấy động tác ghê tởm như động chạm vào người các cô bé thì sẽ không sao……” Lí Minh Tông lại bổ sung thêm một câu.



Sắc mặt Dịch Hành Vân trong nháy mắt trắng xanh, kinh ngạc đến ngây người.



Hôn môi thân mật với động chạm……



Muốn làm loại chuyện này với cô bé chính là biến thái yêu trẻ con?



Không –



Anh không phải biến thái! Anh không muốn là biến thái!



Lí Minh Tông hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt ông chủ đã thay đổi, còn tự cho là mình biết rất nhiều nói tiếp:“Đúng rồi, tôi còn nghe nói đám cuồng trẻ con đó đều có đặc trưng như là đều đã ngoài ba mươi tuổi mới phát bệnh, không có hứng thú với người khác phái trưởng thành hoặc cùng tuổi. Hơn nữa, hơn nửa trong số họ còn độc thân……”



Nói đến một nửa, anh cảm thấy bất thường. Sao mấy đặc trưng này lại giống người nào đó?



Kết quả, vừa ngẩng đầu đã thấy “Người nào đó” đang dùng ánh mắt giết người lườm anh.



“Tôi…… Tôi không phải đang nói anh……” Anh ta sợ hãi vội giải thích.



“Đi ra ngoài.” Dịch Hành Vân lạnh lùng gầm lên giận dữ.



Lí Minh Tông vội vàng chạy ra khỏi khách sạn, nhưng lời anh ta nói lại làm Dịch Hành Vân gần như điên lên rồi.