Hệ Thống Anh Dũng Chịu Chết
Chương 119 : Khúc Ca Hồi Tưởng (2).1
Ngày đăng: 13:50 30/04/20
Lúc Thượng Khả mở mắt ra thì phát hiện mình đang lơ lửng trong một hang động băng, hơn nữa bây giờ cậu chỉ là linh thể. Thân thể cậu hay nói chính xác là thân thể Hosari đang nằm trong quan tài băng, toàn thân bị băng sương bao phủ.
Ồ? Có phải bị lỗi chỗ nào rồi hay không nhể? Vì sao tui vẫn là trạng thái linh thể?
【 Thân thể của nguyên chủ đã tử vong, đang tiến hành chữa trị, thời gian chữa trị trong dự tính là 7 ngày. 】
Ý là bảy ngày sau tôi sẽ trở thành "Xác chết vùng dậy"? Này, thật sự không thành vấn đề đấy chứ?
【 Trường hợp chết rồi sống lại ở thế giới này cũng đã xuất hiện vài người rồi. Trong thân thể con người cất giấu một loại Gen sống lại, chỉ cần chắc chắn rằng thân thể hoàn chỉnh không mục nát thì trong vòng một năm là có khả năng sống lại. Tuy rằng tỷ lệ này rất nhỏ nhưng không phải là tuyệt đối không có. Những người đó sẽ trở thành "Thần Quyến Giả", trong lịch sử Đại Lục Đồ Lan đã từng xuất hiện năm vị Thần Quyến Giả. 】
Hóa ra còn có chuyện thần kỳ như vậy cơ đấy?
Thượng Khả hỏi: "Bây giờ tôi đã " chết " mấy năm?"
【3 năm. 】
Thượng Khả: "......"
Không phải nói là trong vòng một năm mới có khả năng sống lại hay sao? Đã qua ba năm luôn rồi, nếu không có hệ thống mở bàn tay vàng cho mình chắc cậu cũng sớm chết mục từ lâu. Càng thần kỳ hơn chính là có người bảo tồn thân thể giúp cậu một cách hoàn hảo trong ba năm nay!
Thượng Khả nhìn bốn phía, nơi nơi đều là băng, tuy rằng linh thể không cảm giác được sự rét lạnh, nhưng cậu vẫn có thể đoán được nhiệt độ nơi này thấp đến cỡ nào, khó trách có thể bảo tồn thân thể lâu như vậy.
Lúc này, ngoài hang động truyền đến tiếng bước chân, cậu ngẩng đầu nhìn lại, hình dáng của một cô bé gầy gầy phản chiếu vào mắt.
Cô bé khoảng chừng tám, chín tuổi tuổi, tóc dài màu đỏ tùy ý cột ra sau đầu, trên người mặc một bộ áo bông to mềm, khuôn mặt nhỏ đỏ rực, trên tay ôm một con cá cứng ngắc, cố sức chạy chầm chậm trên mặt băng đến đây.
Là Phác Phác!
Tuy rằng đã lớn hơn một chút, nhưng Thượng Khả chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra ngay. Cậu nhẹ nhàng bay qua, mỉm cười đánh giá cô bé đang chạy đến quan tài băng. Hừm, cao hơn rồi, nhưng hình như lại gầy hơn trước kia.
"Ba ba, xem nè." Phác Phác nâng con cá lên, vui vẻ nói, "Đây là do Lạc Lạc câu ở sông băng đó, buổi tối hôm nay chúng ta nấu canh cá uống. Có điều Lạc Lạc làm không ngon tí nào, ba ba khi nào mới có thể tỉnh dậy? Phác Phác muốn ăn cá ba ba làm."
Con bé ngốc này, vẫn luôn cho rằng mình đang ngủ thôi sao?
Thượng Khả vươn bàn tay nửa trong suốt ra nhẹ nhàng sờ đầu bé.
"Phác Phác, mang cá lại đây, phải bỏ vào nồi." Một giọng nói trầm thấp đột nhiên truyền đến từ cửa động, dáng người cao lớn của Đề Lạc xuất hiện ngay sau đó. Hắn khoác một chiếc áo lông cừu màu đen, trên đầu trên vai có dính chút tuyết, vẻ mặt lạnh lùng mang theo vài phần u buồn và thâm trầm. Ánh mắt đạm mạc cứ như đang thương tiếc.
Thượng Khả đi theo Phác Phác qua đó, nhìn dáng vẻ cô đơn gầy gò của Đề Lạc mà lòng chua xót.
Đề Lạc nhận lấy cá từ tay Phác Phác, sau đó mang theo cô bé đi về phía thạch động bên kia.
Ngày hôm sau, Đề Lạc đột nhiên bừng tỉnh khỏi mộng, quay đầu phát hiện người bên cạnh đã biến mất, sắc mặt hắn chợt thay đổi, lao thẳng ra ngoài lều thì lại thấy Thượng Khả đang nấu canh cá bên đống lửa, mùi thơm nồng đậm xông vào mũi cùng với hơi thở ấm áp trong nháy mắt xua tan nỗi sợ hãi và rét lạnh trong lòng hắn.
Cảnh tượng kia hắn đã mơ thấy rất nhiều lần, nhưng chưa lần nào lại chân thật đến vậy.
"Chào buổi sáng." Thượng Khả đứng dậy chào hỏi rồi cho hắn một cái ôm mềm mại.
"Chào buổi sáng." Cả người Đề Lạc đều lửng lơ, so sánh với vẻ lạnh lùng và tối tăm ngày hôm qua thì cứ như là hai người khác nhau.
"Chào buổi sáng." Phác Phác thò đầu ra khỏi lều, nhìn về phía nồi nước đang sôi, nhịn không được hít hít mũi, đôi mắt ướt nhẹp chuẩn một vẻ "Con rất đói bụng".
"Mau đi rửa mặt, sắp ăn được rồi." Thượng Khả đẩy đẩy Đề Lạc, ý bảo hắn mang Phác Phác đi rửa mặt chải đầu.
Đề Lạc dùng một tay bế Phác Phác lên, tay còn lại thì ôm lấy eo Thượng Khả chuẩn bị mang cả ba đến suối nước nóng.
"Hai người đi đi, em còn phải nấu canh nữa."
"Không mất nhiều thời gian." Dù thế nào Đề Lạc cũng sẽ không để Thượng Khả rời khỏi tầm mắt mình.
Ba người đến suối nước nóng, Thượng Khả giúp Phác Phác đánh răng rửa mặt, Đề Lạc ngồi bên cạnh, vừa tẩy rửa vừa nhìn hai người.
Rửa mặt xong, Thượng Khả dùng ngón tay linh hoạt của mình giúp Phác Phác thắt hai cái bím tóc xinh đẹp. Phác Phác soi mình dưới mặt nước nóng đến nửa ngày, sau đó lộ ra một nụ cười vui vẻ.
Ba ba thắt bím tóc quả nhiên đẹp hơn Lạc Lạc nhiều! Về sau tóc của Phác Phác sẽ thuộc về ba ba, không bao giờ cho Lạc Lạc chạm vào nữa!
Phác Phác túm ống tay áo của Thượng Khả, đi theo đuôi cậu trở lại sơn động.
Thượng Khả nấu xong canh cá, lại dùng mấy lá mầm bị vùi trong tuyết ra nghiền thành bột làm thành mấy miếng bánh mềm mềm xốp xốp.
Nguyên liệu có hạn, Thượng Khả cũng làm không được nhiều món ăn. Nhưng so sánh với món ăn xử lý theo cách hắc ám của Đề Lạc và Phác Phác mà nói thì mấy món này đã là mỹ vị nhân gian. Nhìn hai người ăn đến thỏa mãn, Thượng Khả vừa cao hứng lại vừa chua xót.
Mấy năm nay hai người đã trải qua như thế nào vậy!
Thời gian tiếp theo, Đề Lạc và Phác Phác gần như trở thành vật trang sức của Thượng Khả, một tấc cũng không rời. Thượng Khả cũng không để ý, chuyện đầu tiên làm chính là xuống núi đến trấn nhỏ mua sắm vật phẩm sinh hoạt và nguyên liệu nấu ăn.
Tuy rằng Đề Lạc trông có vẻ thê lương nghèo khó, nhưng thật ra lại có không ít tiền. Có phần là đen ăn đen đoạt về, có phần là dùng đồ quý hiếm để đổi, còn có phần là "nhặt" được giữa đường. Nhưng vị trí nơi này xa xôi, vật tư thiếu thốn, đồ vật có thể mua được cũng không nhiều, có điều về nhu cầu cơ bản thì vẫn có thể thỏa mãn.
Đề Lạc từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, nói hắn sinh hoạt ngu ngốc cũng không quá. Lại còn Phác Phác tâm trí không đầy đủ, ngoại trừ việc bán moe, thì những việc khác đều không biết. ( Phác Phác: Nói bậy, tui còn biết tự mình mặc quần áo!)
Hai người họ vậy mà lại có thể khỏe mạnh sống đến bây giờ thì cũng coi như là một kỳ tích.
Không sao, nếu cậu đã trở lại thì sẽ không để hai người họ phải sống tiếp cuộc sống tự mình hại mình như mấy vị tăng khổ hạnh nữa đâu!