Hệ Thống Anh Dũng Chịu Chết
Chương 34 :
Ngày đăng: 13:49 30/04/20
Thượng Khả và Phong Tuyển vào trung tâm phúc lợi nhi đồng (cô nhi viện) ở quận Ban Sát, phía tây nam Duyên Hải thuộc E quốc, trung tâm phúc lợi tổng cộng thu dưỡng 21 cô nhi. Tuy rằng điều kiện cư trú giống nhau, nhưng có đầy đủ thiết bị, không chỉ có có nhân viên y tá chuyên nghiệp, còn có bác sĩ tâm lý và công tác xã sẽ theo định kỳ tới xem xét hoàn cảnh sinh hoạt của các cô nhi.
Tinh huống của Thượng Khả và Phong Tuyển tương đối đặc thù, hai người đều bị người nước ngoài đưa đến đây nhập cư trái phép, danh tính còn chưa được chứng thực, chỉ trong vòng một năm không có cách xác nhập vào hệ thống danh sách cần thu dưỡng của viện. Nói cách khác, trong một năm này bọn họ chỉ có thể sinh hoạt ở cô nhi viện, cho dù có người muốn thu dưỡng bọn họ, cũng cần phải chờ đến một năm sau.
21 đứa bé cô nhi trong cô nhi viện, đa số đều có mức độ bệnh tật khác nhau, Thượng Khả và Phong Tuyển là hai thân thể khỏe mạnh, diện mạo đáng yêu, ở trong đây cũng xem như là hạc trong bầy gà.
Viện trưởng đưa bọn họ đến một căn phòng nhỏ, bên trong có hai cái giường tầng, bốn giường, nhưng chỉ có hai giường là có đệm chăn, còn hai cái kia đều trống không.
“Hai nhóc, đây chính là phòng của các con, có thích không?” Viện trưởng cười nói với Thượng Khả và Phong Tuyển.
Phong Tuyển nắm tay Thượng Khả, khuôn mặt nhỏ cứng nhắc, không nói một tiếng.
Thượng Khả ngẩng đầu cười nói: “Thực thích, cám ơn viện trưởng.”
Những lời này đều là dùng tiếng Trung nói, tuy viện trưởng không nghe hiểu, nhưng đại khái cũng có thể đoán được ý tứ của cậu.
Bà đem hai người sắp xếp tốt, sau khi dặn dò một phen mới rời đi.
Thượng Khả lôi kéo Phong Tuyển đi vào phòng, thuận tay đóng cửa, nhìn chung quanh một vòng, cười nói: “Chúng ta về sau sẽ ở nơi này.”
Phong Tuyển nhìn cậu đặt ba lô lên đầu giường, sau đó tứ chi thư giãn nhào vào trên giường, bộ dáng thoải mái kia, làm cảm xúc bất an của hắn tiêu tán không ít.
Phong Tuyển nằm xuống bên cạnh Thượng Khả, nghiêng đầu nhìn nụ cười của cậu, lại có cảm giác chỉ cần có cậu làm bạn, tựa hồ chẳng có gì là đáng sợ.
“Khả Khả, buổi tối tớ có thể ngủ cùng cậu không?” Phong Tuyển nhìn chiếc giường đối diện, ánh mắt lộ ra vài phần chán ghét.
“Được a.” Thượng Khả mở tay ra ước lượng độ lớn của chiếc giường, cười nói, “Một cái giường hoàn toàn dư sức cho hai chúng ta thoải mái ngủ.”
Phong Tuyển nghe vậy, trên mặt lập tức lộ ra một nụ cười tươi.
Thượng Khả nhịn không được véo véo mặt hắn: “Không tồi, cười nhiều một chút, đừng để sau này biến thành mặt than.”
Lấy kinh nghiệm ở ba thế giới trước của cậu, cậu nghĩ gia hỏa này lớn lên thành một tên Diêm Vương mặt lạnh, tuyệt đối là bởi vì khi còn nhỏ các cơ bắp trên mặt thiếu rèn luyện mà gây ra.
Phong Tuyển liếc mắt nhìn Thượng Khả một cái, quay đầu đi không thèm để ý cậu.
“Nước đã chuẩn bị xong rồi, mấy nhóc lại đây tắm rửa đi.” Lowen hô một tiếng về phía bên ngoài phòng tắm. Việc nhà đều bị Thượng Khả bao, tốt xấu gì cũng phải chuẩn bị nước tắm cho người ta chứ.
Hai đứa trẻ phấn điêu ngọc mài rất nhanh xuất hiện trước mặt Lowen, làm cho anh đột nhiên cảm thấy nuôi hai đứa trẻ này tựa hồ cũng rất tốt?
Phong Tuyển trước sau như một vẫn lãnh đạm, sau khi đem quần áo trên người mình cởi sạch, thì tiến vào bồn tắm, sau đó ngồi ở một bên chờ Thượng Khả.
Thượng Khả cũng cởi áo sơmi, lộ ra thân mình nhỏ gầy của mình.
La Văn đang chuẩn bị rời khỏi phòng tắm, dư quang lơ đãng thoáng nhìn thấy cơ thể của Thượng Khả, tức khắc sững sờ tại chỗ. Trên thân thể nhỏ bé kia, che kín các loại vết thương lớn lớn bé bé, có vết phỏng, có vết roi, có vết đao, còn có rất nhiều vết thương khó có thể phân biệt.
Lúc trước ở bệnh viện Lowen đã thấy ảnh chụp những vết thương này, nhưng hiện giờ chính mắt thấy, lại là một loại cảm thụ khác. Anh không thể tưởng tượng được đứa nhỏ này rốt cuộc đã phải trải qua ngược đãi đáng sợ kia như thế nào. Từng đạo vết thương kia, giống như đang lên án thế giới tàn khốc này.
“Thám tử Lowen, làm sao vậy?” Thượng Khả ngẩng đầu nhìn về phia Lowen đang đứng ngốc.
Lowen nhìn vào đôi mắt cậu, không có oán hận, không có nhút nhát, chỉ có một mảnh trong vắt và tươi đẹp.
“Khả Khả.” Phong Tuyển hai tay đặt ở bên cạnh bồn tắm, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm Lowen: Đại thúc đáng khinh, xem đủ chưa? Còn không mau biến ra ngoài!
Thượng Khả nghe được Phong Tuyển kêu cậu, không thèm để ý tới Lowen nữa, chạy tới cùng Phong Tuyển ngâm ngâm rửa rửa.
Hai người gội đầu cho nhau, chơi đến vui vẻ vô cùng.
Lowen thấy thế, hơi hơi mỉm cười, xoay người rời khỏi phòng tắm.
Ngày hôm sau, Lowen an bài một hình cảnh bảo vệ an toàn cho hai đứa nhỏ, sau đó mang theo bữa sáng mỹ vị của Thượng Khả làm chạy đến cục cảnh sát. Trong dĩ vãng anh hoặc là không ăn bữa sáng, hoặc là tuỳ tiện giải quyết ở ven đường, hiện giờ có Thượng Khả, tức khắc có loại cảm giác nhân sinh mỹ mãn.
Thượng Khả được sự đồng ý của Lowen, có thể tùy ý sử dụng máy tính trong thư phòng của anh. Vì thế sau khi cậu ăn xong bữa sáng chuyện làm đầu tiên chính là mở máy tính, xem xét hoàn cảnh và tin tức trên internet.
Kỹ thuật hacker của Thượng Khả trước mắt chỉ đạt tới trung cấp, miễn cưỡng được xưng là một vị cao thủ. Bất quá, cậu phát hiện ưu thế lớn nhất của mình không phải trình độ cao thấp, mà là trình độ kiến thức của cậu vượt qua thế giới này ít nhất 7 năm. 7 năm trên lĩnh vực máy tính, có thể nói là nghiêng trời lệch đất.
Tỷ như bức tường bảo vệ của máy tính này, ở trong mắt Thượng Khả có thể nói là trăm ngàn chỗ hở, lợi dụng những lỗ hổng này, cậu có thể xâm nhập vào máy tính của người khác dễ như trở bàn tay. Đương nhiên, công ty lớn hoặc là quốc gia gì gì đó, phỏng chừng phải gặp chút xíu trắc trở.
Thượng Khả cũng không tính toán sẽ lợi dụng ưu thế này của mình mà ở trên mạng gây sóng gió, cậu chỉ nghĩ vì cậu và Phong Tuyển căng ra một cái lưới, tìm kiếm tất cả tin tức có liên quan mật thiết tới địch nhân, khiến cho bọn họ dưới sự theo dõi của internet không còn chỗ nào có thể ẩn nấp.