Hệ Thống Anh Dũng Chịu Chết

Chương 4 : Chỉ cần 72 tiếng để yêu em 4

Ngày đăng: 13:48 30/04/20


Edit: Sidd; Beta: Leslie



Tra Thác phẫn nộ khởi động thiết bị tinh thần chấn khống. Thượng Khả chỉ cảm thấy đại não đau nhói một cái rồi lập tức mất đi ý thức. Ngay lúc đó, cả gian phòng chợt rơi vào một màn đen tĩnh lặng.



Ai nấy đều hoảng hốt náo loạn không biết chuyện gì đang xảy ra. Bọn họ không ai ngờ rằng trong bóng tối, mười mấy người thừa dịp hỗn loạn đã lẳng lặng rời khỏi căn phòng.



Kèn lệnh chiến đấu bất ngờ nổi lên!



Những dằn vặt mà Khải Cơ phải chịu không hề khiến chúng nghĩa sĩ mang trong mình niềm tin cảm thấy sợ hãi mà ngược lại còn khơi dậy ý chí chiến đấu hừng hực của họ. Ánh mắt họ giống như từng đốm lửa rực cháy chiếu rọi sáng ngời trong bóng đêm.



“Khắc Lỗ Tư, phải chết!”



Năm chữ này giống như tụ thành một nguồn sức mạnh khổng lồ trong lòng mọi người như mãnh thú đang chực chờ tấn công, bất cứ lúc nào cũng có thể cắn nuốt hoàn toàn mọi hiểm họa.



Sự xuất hiện của Thượng Khả cùng với sự kiên cường của cậu không chỉ dời đi sự chú ý của người quản chế ở một mức độ nhất định mà còn làm cho lòng tin của nghĩa quân càng thêm kiên cố hơn. Chính nó đã thúc đẩy bọn họ đoạt được quyền khống chế trí tuệ sớm hơn năm giờ. Dĩ nhiên là Thượng Khả hoàn toàn không biết những chuyện này.



Chiến dịch cách mạng giống như cuồng phong sấm chớp cuốn sạch toàn bộ giai cấp thống trị một cách nhanh chóng.



Lúc Lạp Uy Nhĩ khống chế được thế cục thì đã là 7 giờ sau đó.



Hắn tự mình đến phòng tra tấn ôm Thượng Khả một cách cẩn thận ra khỏi căn phòng ngục tù đã khiến cậu nhận hết mọi đau đớn này mà không hề kiêng kỵ vết bẩn trên người cậu.



Xương tay chân của Thượng Khả đều bị gãy toàn bộ, trên người cậu loang lổ vết máu, làn da không có nơi nào lành lặn, duy chỉ có đóa Thương Khung Xích Viêm ở trước ngực là vẫn còn nở rộ yêu dã giống như ẩn chứa ma lực khiến cho không người nào có thể rời mắt.



Nhìn thấy thương tích thê thảm trên người Thượng Khả, chúng binh sĩ đều lộ ra vẻ khiếp sợ và bội phục. họ hoàn toàn không thể tưởng tượng ra rốt cuộc cậu đã phải trải qua quá trình tra tấn như thế nào và làm sao cậu có thể kiên trì đến như vậy?



Trong cơn mê man, Thượng Khả cảm giác có rất nhiều người đang bận rộn qua lại bên cạnh mình giống như đang tiến hành cấp cứu cho cậu. Cậu rất muốn nói rằng họ đừng bận tâm nữa, rằng họ hãy để cho cậu ra đi vui vẻ đi.



Suy tư trong thoáng chốc, ý thức Thượng Khả lại lâm vào mông lung, bên tai cậu mơ hồ nghe thấy có người đang nói chuyện.



“Tình hình em ấy sao rồi?” Lạp Uy Nhĩ nhìn bác sĩ Ban Ni.


Nếu gã không xuất hiện, Thượng Khả cũng quên bẵng luôn sự tồn tại của người này.



Nhưng mà có quên thì cũng chả sao, dù thế nào thì mấy ngày nữa cậu cũng sẽ từ biệt cõi đời này thôi.



Cái Bố Lí đi đến bên giường Thượng Khả và từ trên cao nhìn xuống cậu.



Vừa thấy điệu bộ này, Thượng Khả biết ngay gã ta chẳng phải thứ tốt lành gì!



“Khải Cơ, đã lâu không gặp” Cái Bố Lí giễu cợt nói “Lúc mày lén lút chạy ra chắc cũng không ngờ sẽ dẫn tới kết cục này phải không?”



Thượng Khả bình thản nhìn gã.



“Mùi vị bị tra tấn như thế nào?” Cái Bố Lí chống hai tay ở hai bên Thượng Khả cười lạnh nói “Bộ dạng kéo dài chút hơi tàn của mày bây giờ thật là đáng thương quá. Mày có biết bản thân mình chẳng còn được vài ngày để sống hay không?”



Người anh em, có cần phải diễu võ dương oai với một người sắp chết hay không? Mất giá quá đấy.



“Trước đây, mày vẫn luôn khinh thường tao, coi tao như nô lệ mà sai khiến. Hôm nay phong thủy luân chuyển, mày sắp chết rồi, mà gia tộc Tỉ Khắc cùng tất cả vinh quang này đều sẽ do tao kế thừa” Cái Bố Lí nở nụ cười đắc ý “Tao phải cảm ơn sự hi sinh lớn lao của mày rồi.”



Ngộ phắc! Nếu cậu là Khải Cơ thật sự chắc sẽ tức giận đến phun máu. Bản thân phải nhận hết mọi khổ sở đến ngay cả mạng cũng không giữ được, kết quả lại thành toàn cho tên bạch nhãn lang này.



Nhưng mà chuyện khiến Thượng Khả tức giận vẫn còn ở phía sau. Cái Bố Lí đột nhiên thẳng người lên rồi vung tay giáng cho cậu một cái tát.



Một tiếng “Chát !” giòn vang khắp cả căn phòng. Mặc dù dưới tác dụng của chức năng giảm đau đớn, chuyện này cũng giống như sờ một cái mà thôi, nhưng cái tát này đánh xuống không phải là mặt cậu, mà chính là tôn nghiêm của cậu.



Thượng Khả nén giận trừng mắt nhìn gã. Tiểu tử này không biết trong phòng bệnh có máy quay hay sao? Gã lấy lá gan ở đâu ra mà dám làm như thế?



Giống như biết cậu muốn nói gì, Cái Bố Lí cười khẩy : “Mày yên tâm, trên người tao có mang theo dụng cụ gây nhiễu. Mấy phút đồng hồ này có xảy ra chuyện gì cũng sẽ không bị máy quay ghi lại đâu”



Thì ra là đến có chuẩn bị à?



—– Hết chương 4 —–