Hệ Thống Anh Dũng Chịu Chết

Chương 61 :

Ngày đăng: 13:49 30/04/20


Thượng Khả tỉnh lại trên giường của Rhine, cả người có chút phát ngốc, nghe được tiếng cửa phòng tắm ở phía sau mở ra cậu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Rhine quấn một cái khăn tắm đi ra, phô bày thân thể cơ bắp rắn chắc cường tráng, lộ ra một loại sức bật bá đạo khiến người ta phải kinh sợ.



“Tỉnh?” Rhine đi đến mép giường hỏi, “Đã đói bụng chưa? Có muốn ăn chút gì không? Anh chuẩn bị cho em.”



Thượng Khả không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm hắn, tầm mắt quét tới quét lui trên người hắn, tựa hồ đang tìm kiếm gì đó.



“Sao vậy?” Rhine thấy ánh mắt vi diệu của cậu, khó hiểu hỏi.



Không có nốt ruồi, toàn thân người đàn ông này ngay cả một cái nốt ruồi cũng không có! Quả nhiên không khoa học, làm sao lại có người ngay cả một cái nốt ruồi cũng không có được chứ?!



Trực giác nói cho Thượng Khả rằng hắn là người cậu muốn tìm, đặc biệt là tối hôm qua, cái loại cảm giác này lại càng thêm mãnh liệt. Nếu không thì cậu cũng không say đến mức mà nhận sai người, sau đó phóng túng lăn giường đâu. Nhưng trên người hắn lại không có cái ấn ký kia. Đồ vật đã xuất hiện năm thế giới liên tục, chẳng lẽ thật sự sẽ có ngoại lệ?



Thượng Khả chưa từ bỏ ý định, kéo tay phải của Rhine qua tỉ mỉ xem xét.



Rhine tùy ý để chậu cầm tay phải của mình, ánh mắt thâm thúy dao động khắp cơ thể cậu.



Xem xét một lát, nhưng Thượng Khả thật sự phát hiện điểm khả nghi, ở trong lòng bàn tay Rhine có một vết nhỏ có màu nhạt hơn màu da, lúc đầu còn tưởng là tự nhiên, nhưng xem ra tựa hồ là một vết thương trước kia lưu lại.



“Trước kia chỗ này từng bị thương sao?” Thượng Khả ngẩng đầu, hai tròng mắt chớp động.



Rhine đem tầm mắt chuyển qua tay phải mình, trả lời: “Khi còn nhỏ học lắp ráp máy móc thì bị thương.”



Thượng Khả âm thầm thở hắt một hơi, chỉ vào lòng bàn tay của hắn, tận lực bảo trì trấn định hỏi: “Trước khi bị thương, có phải là có một nốt ruồi ở đây phải không?”



Rhine gật đầu: “Ừm, khi chữa trị thì nốt ruồi kia cũng biến mất.”



Biến mất, biến mất, biến, mất, tiêu! Anh có biết là cái nốt ruồi kia rất quan trọng hay không? Thiếu nốt ruồi đó thì tiêu chuẩn cả người anh đều bị giảm đó hiểu không? Thiếu nốt ruồi đó, thì chỉ dựa vào tính cách duy ngã độc tôn, không ai bì nổi, cường thủ hào đoạt, tra khí kia thì ai mà thèm coi trọng anh chứ!


“Em không sao.” Thượng Khả lắc đầu.



Buổi tối ánh sáng tối tăm, Rhine không nhìn thấy được vạt áo trước của Thượng Khả đã nhuốm đầy vết máu.



“Ừm.” Rhine sắc mặt hơi hoãn lại, ngay sau đó ngữ khí chuyển đổi, “Lần hành động này vốn nên vạn vô nhất thất(*), trước đó đã làm tốt công việc điều tra, nhưng vẫn gặp phải đánh lén, chuyện này không phải là ngẫu nhiên.”



(* không có chuyện gì ngoài ý muốn)



“Em cũng nghĩ vậy.” Thượng Khả nhíu mày, “Nhưng mà ai tính kế chúng ta chứ?”



“Không phải ‘ chúng ta ’, mà là anh.” Trong mắt Rhine hiện lên sát ý, “Chiến tích mấy năm nay của anh, chỉ sợ xúc động cho tên thần kinh nào đó. Lần này chiến thắng trở về, chắc hẳn là anh sẽ thăng chức thiếu tướng.”



Rhine mới 34 tuổi, rất có khả năng trở thành thiếu tướng trẻ tuổi nhất trong lịch sử. Chuyện này đối với người nào đó mà nói, không thể nghi ngờ là một loại uy hiếp rất lớn.



Thượng Khả thấy hắn cả người đầy sát khí, vẻ mặt căng chặt, đột nhiên xoay người ngồi dựa vào thân cây bên cạnh hắn, vỗ vỗ ngực mình, cười nói: “Muốn dựa chút không?”



Rhine ngẩn người, đại khái là trước nay không ai có thể cho hắn “Dựa” như vậy, có chút không thích ứng. Chần chờ một lát, vẫn chậm rãi lại gần, đem mặt dán ở ngực Thượng Khả, tay ôm eo cậu.



Thượng Khả một tay ôm lấy hắn, một tay với vào tóc của hắn, nhẹ nhàng mát xa.



Thân thể Rhine dần dần thả lỏng, hơn phân nửa lực lượng đều đè trên người Thượng Khả, phảng phất như một con mèo lớn mơ màng đi vào giấc ngủ, hoàn toàn khác xa sự nghiêm cẩn và lãnh túc ngày thường.



Cảm thụ được hơi thở ôn hòa của Thượng Khả, Rhine lần đầu tiên đạt được thoả mãn mà không chứa dục vọng.



Trong bóng đêm, khoé miệng Thượng Khả chậm rãi chảy ra một tia máu tươi, cơ bắp cũng xuất hiện sự co rút rất nhỏ, chỉ là do Rhine đã hôn mê lần nữa, hoàn toàn không chú ý tới dị trạng của cậu.



Giữa bóng cây vuốt ve, thân ảnh hai người thân mật gắn bó, bốn phía một mảnh yên tĩnh, chỉ có gió đêm nhẹ nhàng mang theo tiếng côn trùng kêu rả rích như có như không……