Hệ Thống Anh Dũng Chịu Chết

Chương 67 :

Ngày đăng: 13:49 30/04/20


Sau khi thương thế của Thượng Khả tốt hơn thì rốt cục cậu cũng có thể tự do chơi đùa ở khu vực ngoài thủy cung. Có điều cậu đang rất buồn, bởi vì cậu không có tí xíu manh mối gì cho nhiệm vụ phụ tuyến hệ thống đưa ra.



Hệ thống gợi ý cậu chú ý dấu chấm câu, nói cách khác là thứ cậu cần tìm không phải người cá như cậu tưởng tượng. Nhưng không có mục tiêu chính xác thì rất khó tìm--­­­­ ví dụ như tìm một bức tranh hoặc bức tượng người cá có tính không? Hay là tìm một con thuyền có tên là “Người cá”? Thuyền đắm có tính không nhỉ? Cậu là cá heo nhưng mang hồn phách con người có tính không?



Thứ liên quan đến người cá thật sự rất nhiều, có quỷ mới biết được cái nào phù hợp yêu cầu chứ? Hơn nữa trong quá trình hoàn thành nhiệm vụ còn phải hy sinh anh dũng, nếu tìm được mục tiêu nhiệm vụ vậy cậu có phải sáng tạo cơ hội chết cho anh dũng không?



Haiz, nhân sinh đâu đâu cũng là hố.



Thượng Khả ngẩng đầu, vẻ mặt sâu xa nhìn ra đại dương mênh mông.



Khi Tần Uyên đi vào vừa lúc nhìn thấy Hỏa Diễm đang trầm tư, dưới ánh trời chiều lóe lên vẻ ưu thương.



Tần Uyên nghĩ cá heo là một loài sinh vật yêu tự do, nuôi nhốt chúng nó ở không gian hữu hạn sẽ khiến chúng nó khó chịu. Nhưng nếu thả chúng đi lại rất khó bảo đảm an toàn của bọn nó, huống chi, hắn cũng luyến tiếc.



Thượng Khả dường như cảm nhận được Tần Uyên tới, lập tức thu hồi vẻ ưu tư (vì rảnh rỗi nên đau trứng), phì phì bơi qua chỗ hắn.



Tần Uyên sờ sờ đầu cậu, nhẹ giọng hỏi: “Có phải muốn ra biển không?”



Ánh mắt Thượng Khả lấp lánh: cái này mà anh cũng nhìn ra, quả nhiên là tâm linh tương thông!



“Được rồi, nếu em đáp ứng một điều kiện thì tôi sẽ mang em rời bến.” Tần Uyên thương lượng nói.



Nói đi! Thượng Khả nghiêng người đặt một vây cá lên bờ vỗ vỗ có tiết tấu, một bộ dáng chăm chú lắng nghe.



Tầm mắt Tần Uyên không khống chế được dừng trên cái vây cá đang vỗ bành bạch kia: “… Là như vậy, tôi sẽ đặt một định vị trên vây lưng em, sau đó phái một tàu ngầm và một đội thợ lặn đi theo em.”



“Chờ sau khi em chơi xong thì chúng ta cùng trở về. Em cảm thấy thế nào?”



Hoàn toàn không thành vấn đề, anh là kim chủ, tất cả đều nghe theo anh! Thượng Khả cười híp mắt nghiêng đầu qua cọ cọ lên chân hắn.



“Ừ, cứ quyết định như vậy đi.” Lần đầu tiên Tần Uyên phát hiện trao đổi cùng động vật là một việc thoải mái như thế, Hỏa Diễm của hắn thật sự là quá thông minh, quá tri kỷ!



Tần Uyên nói được thì làm được, ngày hôm sau hắn liền phái ra ba con thuyền, đầu tiên là đặt lộ tuyến và chuẩn bị những vật dụng cần thiết, sau đó mang theo Hỏa Diễm trang bị định vị đi ra biển chơi.



Hải Lãng bị để lại thủy cung, coi như một bảo đảm cho Tần Uyên, chỉ cần có nó ở đó thì không sợ Hỏa Diễm sẽ bỏ đi.



Thượng Khả bơi theo thuyền của Tần Uyên, vui vẻ phóng về phía biển khơi rộng lớn. Hải Lãng nhỏ bé đáng thương bị mấy con rùa biển lừa dối, mất đi cơ hội ra ngoài hít thở khí trời.



Thượng Khả vọt nhảy lên mặt biển, bọt nước trắng bám lên thân thể, ở giữa không trung show ra dáng người mềm dẻo.



Tần Uyên bám hai tay lên lan can đón gió biển, ánh mắt dịu dàng nhìn Hỏa Diễm vui chơi nhảy nhót trong nước, tâm tình vô cùng khoan khoái, giống như tất cả sự mỏi mệt đều bị nó mang đi.




“Còn người kia nữa, tóc như bị sét đánh vậy, không biết có chải đầu chưa nữa?”



Hải Lãng lại nhìn cái đầu bóng loáng của Thượng Khả, tưởng tượng phía trên có mấy sợ tóc quăn, rùng mình một cái.



Quả nhiên đầu trọc vẫn xinh đẹp nhất!



Chờ Hải Lãng lại nhìn người trên bờ thì trong mắt đã tràn ngập sự đồng tình.



“A, chúng nó thật đáng yêu!” Một cô gái không nhịn được hét lên một tiếng.



Hải Lãng run người, bùm một cái lao vào trong nước, dường như bị tiếng hét hù sợ. Thượng Khả an ủi nó một chút mới khiến nó nhô đầu ra một lần nữa.



Sắc mặt Tần Uyên không đổi, lạnh lùng nhắc nhở cô gái kia: “Vương tiểu thư, mong cô đừng hét to, tránh hù doạ đến cá heo.”



“A, thật xin lỗi.” Cô gái che miệng nhỏ giọng nói, “Nhất thời kích động, không khống chế được.”



Tần Uyên thấy thái độ cô thành khẩn, cũng không nhiều lời nữa.



Đối với nhóm người đến này, Hải Lãng lúc đầu còn có chút khẩn trương, sau đó dưới sự dẫn dắt của Thượng Khả thì rất vui vẻ, các loại biểu tình và động tác bán manh làm mọi người phấn khích chụp ảnh liên tục.



Thời gian thăm quan chấm dứt, Tần Uyên chuẩn bị mang theo mọi người rời đi, ai ngờ một đứa bé bám lấy ba mình, tranh cãi ầm ĩ không muốn đi. Ba của nó an ủi vài câu, đứa nhỏ lập tức oa oa khóc lớn.



Tần Uyên nhíu mày, đang định cho người qua xử lý thì thấy Hỏa Diễm đột nhiên bơi tới, kêu vài tiếng với đứa nhỏ kia. Đứa nhỏ vừa nức nở vừa nhìn cậu.



Hỏa Diễm giơ đuôi lên, đá một quả bóng đang nổi trên mặt nước tới gần chân đứa nhỏ, cười híp mắt nhìn nó.



Đứa nhỏ dừng khóc, nhìn ba mình, ba của đứa bé thì nhìn về phía Tần Uyên. Tần Uyên gật gật đầu với hắn, ba của đứa nhỏ lúc này mới nhặt quả bóng lên đặt vào tay con mình, nói: “Đi trả lại bóng cho Hỏa Diễm, sau đó chào tạm biệt bạn.”



Đứa nhỏ ôm bóng đi đến chỗ Hỏa Diễm, thật cẩn thận đưa bóng cho nó.



Hỏa Diễm cọ đầu lên tay đứa bé, sau đó dùng đầu tâng bóng, làm một động tác xiếc trên nước, cuối cùng còn nháy mắt trái với đứa nhỏ.



Mọi người hoàn toàn bị manh hóa, trên đời này sao có thể có loài sinh vật đáng yêu như thế chứ? Quả thực chính là phạm quy có hiểu không!



Đứa trẻ kia cũng vui vẻ cười rộ lên, không ngừng vỗ hai tay nhỏ bé.



Chờ ba nó lại đây dẫn đi thì nó không khóc nữa, chỉ vẫy tay chào Hỏa Diễm, sau đó lưu luyến rời đi cùng ba mình.



Lần đầu tiên công khai xuất hiện, Thượng Khả và Hải Lãng lại thu hoạch một số lượng fan. Đặc biệt là màn cuối cùng Hỏa Diễm chủ động chơi đùa cùng đứa bé kia, khiến mọi người đều rung động trước sự thông minh và hiểu lòng người của Hỏa Diễm.