Hệ Thống Anh Dũng Chịu Chết

Chương 72 :

Ngày đăng: 13:49 30/04/20


Sau khi biết được sai lầm của mình, Tần Uyên không nói hai lời, ngay lập tức tìm nhà thiết kế trang sức, dựa theo chiếc nhẫn trên tay mình để làm thêm một chiếc nhẫn nữa, đồng thời bắt đầu tìm kiếm ngọc bích đẹp khắp mọi nơi.



Bên kia, nhân viên viện nghiên cứu đưa tới mấy cặp vợ chồng tự nguyện cấy ghép phôi thai nhân tạo. Kỹ thuật hiện nay đã có thể bắt chước kỹ thuật thai nghén của cơ thể mẹ, tạo phôi thai bên ngoài cơ thể. Mười cặp vợ chồng đều tự nguyện cung cấp trứng và t*ng trùng, cũng ký giấy tờ giữ bí mật.



Thành quả trong những bước đầu thí nghiệm rất khả quan, mười cặp vợ chồng thì thai nghén sống bảy phôi thai, tuy rằng chưa thành hình nhưng cũng đủ để khiến người ta hân hoan vui mừng. Mọi người đều chú ý sự phát triển của chúng nó, chờ đợi sinh mạng mới ra đời.



Trong khoảng thời gian này, Thượng Khả không bị ai quấy rầy, vui thì dẫn Hải Lãng rời bến chơi đùa, tìm được không ít vật ly kỳ cổ quái ở dưới đáy biển, nếu tiếp tục tìm thêm nữa phỏng chừng có thể xây nguyên một bảo tàng triển lãm. Diện tích vùng biển lớn hơn mấy lần lục địa, ẩn chứa vô số kho báu, mỗi lần Thượng Khả rời bến đều có phát hiện mới, cậu thật sự rất yêu vùng biển này.



Tần Uyên xây một phòng để đồ cho Hỏa Diễm, chuyên dùng để cất chứa những kho báu cậu mang về. Chỉ là hắn không nghĩ tới cá heo cũng có sở thích sưu tập, hơn nữa còn rất biết thưởng thức, những đồ cậu mang về đều có giá trị nhất định.



Tần Uyên đi vào phòng ngủ phát hiện Hỏa Diễm đã ngủ, đầu tựa vào gối ôm cá heo, thở đều đều, môi hé mở giống như lúc nào cũng có thể phun ra bong bóng.



Trong mắt Tần Uyên tràn ngập dịu dàng, bước nhẹ đi qua cúi người hôn lên trán cậu một cái, sau đó kéo tay trái cậu, cầm một chiếc nhẫn ngọc bích đeo lên ngón tay cậu. Viên đá quý xanh thẳm sâu như biển, là một đôi với chiếc nhẫn trên tay hắn.



“Hỏa Diễm, hi vọng em có thể vĩnh viễn ở bên cạnh anh, làm người yêu của anh.” Tần Uyên cúi đầu hôn lên mặt nhẫn, giọng nói trầm lắng như đàn violon vang vọng trong căn phòng yên tĩnh.



Tần Uyên chăm chú ngắm Hỏa Diễm một lát rồi nhét tay cậu vào trong chăn, sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm.



Nghe được tiếng cửa phòng tắm khép lại, Thượng Khả đáng lẽ đang ngủ đột nhiên mở mắt ra, nâng tay nhìn nhẫn Tần Uyên vừa đeo lên tay cậu, khóe miệng không tự giác lộ ra nụ cười vui vẻ, cậu túm lấy gối ôm cắn một cái sau đó bật dậy, rón ra rón rén đi đến phòng tắm, đẩy cửa phòng tắm, lén lút thò đầu nhìn lõa nam đang tắm bên trong.



Tần Uyên nghe được động tĩnh, xoay người nhìn lại, vừa lúc chống lại một đôi mắt trong suốt lóng lánh, một giây là có thể làm hắn ngọt chết.



“Hỏa Diễm, em tỉnh rồi.” Tần Uyên ra vẻ trấn định, bày ra bộ mặt chính trực không vì sắc đẹp mà biến đổi.



Thượng Khả vẽ vẽ lên khung cửa, ngon tay đeo nhẫn ngọc bích đưa qua đưa lại, ẩn ý nói: “Đột nhiên em rất muốn nghịch nước.”



Trái tim Tần Uyên bị động tác của cậu cào cào ngứa đến mức bụng dưới căng thẳng, ngoài miệng vẫn đứng đắn nói: “Đã trễ thế này không nên nghịch nước.”



Thượng Khả khinh bỉ nhìn hắn một cái: giả bộ chính nhân quân tử cái gì! Có bản lĩnh thì cái cây phía dưới kia đừng có mà dựng đứng lên thế!
Chuyện này rất nhanh đã khiến mọi người chú ý, các tạp chí lớn tranh nhau đưa tin. Ở thời đại tỉ lệ sinh đẻ thấp như thế, lập tức thành công tạo ra năm đứa nhỏ khỏe mạnh sao có thể không khiến thế giới sôi trào. Vô số cặp vợ chồng mong muốn có con ào ào viết đơn, hi vọng trở thành người may mắn tiếp theo.



Có điều, phương pháp này không thông dụng, bởi vì gen cá heo cung cấp có hạn, hơn nữa còn có thể tạo ra hình thái người cá không bình thường.



Viện nghiên cứu yêu cầu Tần Uyên cung cấp thêm gen cá heo, tạm hoãn nuôi cấy phôi thai mới, chuyên tâm nghiên cứu hai người cá này.



Cung cấp thêm gen cá heo? Vậy cũng phải xem Hỏa Diễm có thời gian giao phối cùng hắn không đã! Hắn đã thật lâu không thân thiết với Hỏa Diễm! Quả thật lạnh lẽo như tuyết, hư không đến cực điểm.



Lực chú ý của Thượng Khả đều đặt lên bé người cá, mỗi ngày mang theo hai cái đuôi nhỏ bơi qua bơi lại trong nước, quyết đoán lạnh nhạt Tần tổng.



Chờ cậu ý thức được thì Tần tổng đã biến thành một ngọn núi tuyết di động, đi qua nơi đâu thì băng sương phủ lạnh.



Đêm đó Thượng Khả liền rút ra thời gian, dùng thân thể nhân loại ấm áp cùng đầu óc lãng mạn của cá heo, như một ngọn lửa nóng bỏng hòa tan hắn thành một bãi nước tuyết…



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: 



Tiểu Kịch Trường ——



Tần tổng: Không cảm thấy cái loại hình dung “Hòa tan thành một bãi nước tuyết ” này có chút kinh tủng hay sao?



Thượng Khả: Vậy anh cảm thấy phải hình dung thế nào?



Tần Uyên: Có thể nói là “Hóa thành nhiễu chỉ nhu (*) ”, vừa súc tích lại duy mỹ.



(* Sự mềm mại quấn quanh ngón tay.)



Thượng Khả: Anh không biết xấu hổ còn nói mình súc tích duy mỹ… Vẫn nên nhận mệnh làm một bãi nước tuyết đi.