Hệ Thống Anh Dũng Chịu Chết

Chương 82 :

Ngày đăng: 13:49 30/04/20


Sau một trận đua xe, máy liên lạc của Thượng Khả lại có thêm một loạt số liên lạc, trong đó có cả số của Dịch Vân vương tử.



Dịch Vân mang theo Thượng Khả thoát ra khỏi đám đông vây quanh rời sân thi đấu, vừa đi ra đến cửa đã thấy Lục Tu Phàn đứng phía trước, khí chất lạnh lùng nghiêm túc khiến ánh sáng chiếu lên người hắn cũng trở nên lạnh băng.



Hai ánh mắt sắc bén đảo qua, mọi người vốn đang chuyện trò vui vẻ lập tức ngậm miệng, đồng loạt thu lại biểu cảm, câu nệ hành lễ chào hắn.



Lục Tu Phàn gật đầu với bọn họ, sau đó nhìn về phía Thượng Khả.



Thượng Khả hơi khom người chào Dịch Vân sau đó xoay người đi đến chỗ Lục Tu Phàn.



Lúc Thượng Khả tới gần, mọi người cách đó không xa ngạc nhiên phát hiện khí chất lạnh lùng trên người Lục Tu Phàn giống như đã xảy ra biến hóa vi diệu nào đó, như lưỡi đao được tra vào vỏ, hơi lạnh tán đi.



Lục Tu Phàn cúi đầu hỏi: "Chơi có vui không?"



"Vui." Thượng Khả nhàn nhạt trả lời, biểu tình bình tĩnh không nhìn ra cảm xúc gì, chỉ có sắc mặt hơi hơi hồng nhuận khiến cậu tăng thêm vài phần sinh động.



"Vương thúc đến đây lúc nào thế ạ?" Dịch Vân đi tới cười hỏi: "Trận đấu của Thượng Trạch ngài có xem không?"



"Vừa tới, không xem." Nhưng mà hắn đã sao lại đoạn quay trận đấu hôm nay.



"Anh ta biểu hiện rất xuất sắc, là MVP(*) của trận đấu này." Dịch Vân hài lòng khen.



(*MVP: viết tắt của từ Most Valuable Player - là danh hiệu được trao cho người chơi xuất sắc nhất.)



"Ừ." Lục Tu Phàn đơn giản lên tiếng nhưng trong giọng không giấu nổi vẻ đắc ý.



Dịch Vân oán thầm, mọc nguyên cái mặt lạnh, mặt trời chiếu cũng không tan được. Nhìn Thượng Trạch xem, tuy rằng cũng là mặt than nhưng vẫn ấm lòng hơn hắn.



"Về cung đi, tối nay bệ hạ tổ chức yến tiệc." Lục Tu Phàn nhắc nhở cậu ta.



"Đã biết." Dịch Vân xoay người chào những người khác.



Thượng Khả giúp Lục Tu Phàn mở cửa xe, Dịch Vân cũng ngồi lên.



Hắc Luân của Lục Tu Phàn đi đầu, mấy chiếc xe hộ vệ đi theo sau, chậm rãi đi tới Vương Cung.



Đi vào đường lớn, máy bộ đàm trong xe đột nhiên truyền đến thông báo: "Điện hạ, Vương tước các hạ(*), phía trước xảy ra tai nạn xe, xin chạy chậm một chút, chúng tôi đi dọn đường."



( * các hạ là xưng hô tôn kính)



"Nhận được." Thượng Khả trả lời một câu, giảm tốc độ xe xuống.



Cách đó không xa, xôn xao tiếng người và tiếng động lớn, rất nhiều xe đỗ lại, phần lớn là người tới xem náo nhiệt.



Đội phụ trách trị an còn chưa tới, tai nạn xe chắc là mới phát sinh không lâu.



Nhưng chỉ một lát sau, bên hộ vệ lại truyền đến tin tức: "Điện hạ, Vương tước các hạ, người gặp tai nạn xe là thiếu gia Việt gia."



Thiếu gia Việt gia? Không phải là tên "Việt Huyên" gặp được trên trận đấu đấy chứ? Dịch Vân nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Lục Tu Phàn.



Lục Tu Phàn mở miệng hỏi: "Thương thế đối phương thế nào?"



"Hình như có chút nghiêm trọng, cả người đều là máu." Hộ vệ báo.



"Thượng Trạch, cùng tôi xuống xem." Địa vị Việt gia tuy rằng không bằng lúc trước nhưng lại là danh môn vọng tộc, hôm nay nếu thấy chết không cứu rất có thể sẽ bị lời ra tiếng vào.


Ánh mắt Lục Tu Phàn ấm áp, thoáng bước nhanh hơn.



Thượng Khả chở hắn một đường chạy tới dinh thự. Vòng qua chỗ rẽ, xa xa đã thấy một chiếc xe lạ đứng ở ngoài cửa dinh thự.



Lục Tu Phàn nheo mắt lại, rất nhanh đã nhận ra thân phận của người tới chơi, đúng là Việt Huyên đã lâu chưa lộ diện.



"Vương tước các hạ!" Việt Huyên thấy xe Lục Tu Phàn, lập tức vui sướng chào đón.



Lục Tu Phàn ngay cả cửa kính xe cũng không mở, nói với Thượng Khả: "Đừng để ý."



Chờ cửa dinh thự mở ra, Thượng Khả trực tiếp lái thẳng xe đi vào.



Việt Huyên muốn đi qua lại bị lính gác ngăn lại. Gã dậm chân, trong mắt hiện lên sự không cam lòng. Đứng ở cửa đợi nửa giờ, thấy chủ nhân quả thật không có ý muốn gặp khách đành phải rời đi.



Vài ngày kế tiếp, ngày nào Việt Huyên cũng tới, đáng tiếc không một lần nhìn thấy chủ nhân. Cuối cùng bất đắc dĩ, gã chặn đường Thượng Khả.



"Đi theo tao một chuyến." Việt Huyên trực tiếp nói ý đồ đến.



Ánh mắt Thượng Khả thản nhiên nhìn gã không tỏ vẻ gì.



"Cha nhập viện rồi, hôm trước vừa được chuyển tới bệnh viện thủ đô, mày không đến thăm một chút sao?"



Việt Trình sinh bệnh sao? Thượng Khả không thể không hoài nghi tính chân thật của tin tức này.



"Đây là ca bệnh và số phòng bệnh." Việt Huyên đặt tư liệu lên mui xe: "Hôm nay mày có thể không đi theo tao, nhưng mày cũng đừng quên, dù mày biến thành người thủ ước thì trên người mày vẫn chảy dòng máu của Việt gia."



Nói xong, cũng không chờ Thượng Khả phản ứng liền vội vàng rời đi, giống như đợi thêm một giây thôi cũng là dày vò.



Thượng Khả mở tư liệu ra nhìn, sau đó nhét vào trong xe không để ý.



Sau bữa cơm chiều, Lục Tu Phàn đột nhiên hỏi: "Ngày mai đi cùng tôi tới bệnh viện thủ đô đi."



Thượng Khả ngẩng đầu nhìn hắn.



Lục Tu Phàn bình tĩnh nói: "Tôi phải kiểm tra sức khỏe."



Lừa quỷ à? Rõ ràng anh có bác sĩ gia đình!



Lục Tu Phàn biết người thủ ước không có tình cảm, nhưng cho dù chỉ một phần vạn, hắn cũng không hy vọng tương lai Thượng Khả sẽ hối hận, cứ coi như hoàn thành một tâm nguyện đi.



Thượng Khả không nói gì. Lục Tu Phàn, khôn khéo bình thường của anh chạy đi đâu vậy? Đây rõ ràng là một cái bẫy!



Căn cứ vào tin tức hệ thống gợi ý, Việt Huyên nhất kiến chung tình với Lục Tu Phàn, ai biết sau chuyến đi này người nào đó có thể mang về món nợ đào hoa nào đó không?



Còn nữa cậu nhớ rõ mình đã giấu phần tư liệu kia rất kĩ, Lục Tu Phàn sao sẽ biết chuyện Việt Trình?



Thượng Khả trở lại phòng mình, tìm phần tư liệu từ đáy ngăn tủ kia, xác định không bị ai động vào. Vậy xem ra Lục Tu Phàn lấy được tin tức từ cách khác.



Thượng Khả dùng tay nhéo nhéo ấn đường, ngày mai phải ứng phó thế nào đây?



Đang suy tư, Lục Tu Phàn gọi số nội bộ gọi về.



Gần đây mỗi khi trời tối hắn đều gọi cậu đến phòng "tâm sự", nhưng hai người cũng không phải người nói nhiều, cho nên có khi sẽ cùng nhau im lặng uống trà, im lặng xem phim, im lặng lên mạng, im lặng chơi cờ...



Không biết Lục Tu Phàn cố ý hay vô tình, cậu cảm thấy quần áo người này càng mặc càng ít, trước kia trên người luôn mặc đồ ngủ kín như bưng, sau lại bắt đầu nửa che nửa mở, sau nữa lại chỉ mặc mỗi quần lót show cơ thể cường tráng, cứ lắc lắc lư lư trước mặt cậu, không thấy phiền sao?! Mẹ nó, nghĩ cho tâm tình của mặt than một xíu đi có được không? Tiếp tục như vậy cậu sẽ tiến công! Đến lúc đó cưỡng gian anh xem anh có hối hận hay không!