Hệ Thống Anh Dũng Chịu Chết

Chương 98 :

Ngày đăng: 13:50 30/04/20


Buổi tối, phần lớn người trong Thú tộc đều không thể ngủ nổi, mười mấy thanh niên trai tráng luân phiên nhau phụ trách gác đêm phòng ngừa dã thú tập kích.



Thần Thức Thượng Khả cũng ở lại trong doanh địa, canh gác cùng bọn họ. Cậu lảng vảng bên ngoài lều Tima con gái tộc trưởng, cô bé 12-13 tuổi này đang nhắm mắt nằn trên giường, nhỏ giọng cầu nguyện, khẩn cầu thần linh phù hộ tộc nhân của mình.



Theo lời cầu nguyện của cô, Thượng Khả cảm thấy có một cỗ lực lượng chậm rãi tiến về phía mình, nhỏ bé mà thuần tịnh, tựa mật ong pha loãng.



Đúng lúc này, bên cạnh doanh địa đột nhiên truyền đến vài tiếng kèn dồn dập, trong nháy mắt đánh thức mọi người khỏi giấc mộng. Nhóm thanh niên tráng hán nhanh nhẹn cầm lấy vũ khí, hỗn loạn tập trung lại, mà người già trẻ nhỏ và phụ nữ thì ở lại trong lều trại, bất an chờ đợi nguy hiểm đi qua, hoặc là cái chết buông xuống.



Bọn họ không thể tham chiến, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện bình an cho tộc nhân. Người cầu nguyện dần dần tăng lên, lực lượng tiến vào cơ thể Thượng Khả cũng càng ngày càng nhiều, Linh Hải vốn khô cạn rốt cục có chút hơi nước.



"Gràooo --" Một tiếng thú gầm phá tan màn đêm yên tĩnh, khoa trương tuyên cáo nó (chúng nó) đã đến.



Tộc nhân Thú tộc tay cầm vũ khí, nghiêm chỉnh chờ đợi. Nhưng khi bọn họ thấy từng con Huyết Lang mang đôi mắt đầy sát khí từ trong bụi rậm đi ra thì trên mặt đã không còn chút máu.



Hai mươi mấy con Huyết Lang, dùng ánh mắt đỏ lòm, hưng phấn nhìn chằm chằm con mồi trước mắt.



Thú tộc hiện giờ có hơn hai trăm người, trong đó gần một nửa đều là người già phụ nữ và trẻ em. Nếu liều chết với hai mươi mấy con Huyết Lang, tuy không đến mức diệt tộc nhưng cũng phải trả một cái giá rất lớn.



Tộc nhân Thú tộc vẻ mặt nghiêm túc nắm chặt vũ khí trong tay, chuẩn bị nghênh đón trận ác chiến sắp tới. Một tiếng sói tru vang lên, Huyết Lang hưng phấn cong lưng vận sức chuẩn bị hành động.



Đang lúc hai bên như ngòi nổ sắp cháy hết, một bóng sáng từ trên trời giáng xuống, ở chỗ đất trống giữa Huyết Lang và nhân loại ngưng tụ thành một bóng dáng mờ ảo.



Dáng người to lớn, trên mặt mang một cái mặt nạ dữ tợn, trên tay cầm chùy, mái tóc trong suốt phất phơ, bên hông như có một ngọn lửa xanh đang thiêu đốt, rắc một lớp huỳnh quang lên khung cảnh xung quanh.



Huyết Lang vốn hung ác nhưng vì sự xuất hiện của người nọ mà phát ra tiếng gầm nhẹ bất an, buồn bực đi qua đi lại tại chỗ.



Bên Thú tộc thì kinh hỉ (kinh ngạc + vui vẻ) đan xen, bóng người trước mắt rõ ràng là hóa thân của một vị thần linh nào đó. Nhưng thần linh của bọn họ hơn một trăm năm trước đã bị huỷ hoàn toàn rồi, sửa chữa lại tượng thần khó khăn vô cùng, bọn họ thử rất nhiều lần nhưng đều thất bại. Cho đến giờ vẫn không có thần linh thuộc về mình, trở thành bộ tộc bị Thần vứt bỏ, đây cũng là một trong những nguyên nhân bọn họ không được các tộc khác tiếp nhận.
Chỉ nghe vài tiếng "ai ya", hai người Nam Mộc và Khâu Tiếu, một người thì té khỏi cái bàn đang đứng, một người thì đụng đầu vào vách tường phía sau tượng thần.



Những người khác thấy thế, đồng loạt cười to.



Tộc trưởng mắng: "Đây là cảnh cáo của thần linh tới hai người, xem hai người sau này còn dám bất kính với ngài ấy không!"



Mọi người theo bản năng nhìn về phía tượng thần, sau đó tất cả đều sững sờ, tiếng cười cũng dần biến mất.



Chỉ thấy trên bệ đá, Thần Onus ngồi ngay ngắn, mặt nạ trên mặt dữ tợn mà uy mãnh, cây búa bị lộn ngược ở bên cạnh, một bàn tay đặt trên cán gỗ, tay kia thì đặt trên đùi. Trên cổ là một dây đeo răng thú có hình dạng khác nhau đại biểu sự vũ dũng của chủ nhân, thân hình to lớn tràn ngập sức mạnh.



"Thần Onus, tộc trưởng Thú tộc Thú Ngộ dẫn dắt toàn bộ tộc nhân khẩn cầu phù hộ từ ngài." Tộc trưởng dẫn đầu cúi lạy, thành kính đại lễ với tượng thần.



Những người khác cũng đồng loạt quỳ xuống, vẻ mặt kính nể.



"Từ nay về sau, toàn Thú tộc sẽ trở thành người thờ phụng trung thành của ngài, dâng lên tín ngưỡng thành kính nhất của chúng con tới ngài."



Dưới sự thờ phụng của tộc nhân Thú tộc, Thượng Khả cảm giác một dòng lực lượng thuần hậu dồi dào tràn vào thức hải, phảng phất như sống lại lần nữa.



Thú tộc lần lượt lễ bái theo cổ lễ với cậu, mỗi lễ bái, ánh sáng trên người tượng thần lại dày hơn, khi bọn họ hoàn tất bảy lễ bái, tượng thần phủ bụi hơn một nghìn năm cuối cùng có thể triển lộ phong thái trước mắt người đời. Sắc đồng sáng bóng phảng phất như ánh sáng của Thần, bao phủ lấy mọi người trong miếu thờ.



Tại tòa miếu thờ rách nát này, một tộc dân cực khổ tro bụi đầy người kí kết khế ước với Tà Thần viễn cổ, từ nay về sau sống nương tựa vào nhau, vinh nhục cùng hưởng.



Những ngày tiếp theo, Thượng Khả đều có thể nhận được một ít Thần Lực từ tộc nhân Thú tộc, tuy không nhiều nhưng lại rất thuần túy. Vì không phụ sự thờ phụng của bọn họ, Thượng Khả rất tận chức tận trách bảo vệ người thợ phụng, giúp bọn họ không bị dã thú quấy rối, an an ổn ổn định cư ở đây.



Đồng thời, cậu dần tích góp Thần Lực để ứng phó với những nguy hiểm trong tương lại không thể lường trước được.