Hệ Thống Bug Toàn Game
Chương 2 : Nếu Như..............(2)
Ngày đăng: 01:53 27/06/20
Lý Nghĩa lại gần miệng thì thầm vào tai Lưu Tuấn
"sao cơ, có phải "cộng sự" của ta muốn nói gì ko??? Nói rõ ra xem nào??"
Rồi hắn cười phá lên" hahaha........"
Lưu Tuấn trừng mắt, giãy dụa kịch liệt, như heo sắp bị chọc tiết, ánh mắt như muốn lao đến
Lý Nghĩa giật mình, ngã ngửa ra sau, ngồi bệt xuống đất, mắt nhìn Lưu Tuấn đầy tức giận.
"Đcm, làm bản thiếu gia giật mình, có tin ta đây móc mắt mày ra ko hả? Nhìn gì mà nhìn"
Rồi Lý Nghĩa đứng lên, mắt trừng trừng, nhưng rất nhanh thì bình thường, hắn cười nhếch mép, khinh bỉ nói
" A a, Lưu Tuấn a, nếu có trách thì trách mi ngu ngốc đi nha!, ngươi nghĩ sẽ có người cho tiền ngươi để ngươi thành công hơn hắn hay sao??? Hahaha......đúng là ngu ngốc!!! Hahaha......"
Nói xong hắn lại nhìn Lưu Tuấn, vẻ mặt càng ngày càng kinh tởm
" bao lâu nay ngươi coi ta là cộng sự bạn thân, người ngươi tin tưởng, hahaha.......ngươi có biết mỗi lần nghĩ đến là ta cười không thể nhịn được không hả!!! Hahaha........"
Lưu Tuấn người run rẩy, ánh mắt nhìn vào bóng đèn trước mặt, mặc kệ chói mắt, hắn cố nhìn con người trước mắt nhưng ko thể thấy, ánh mắt Lưu Tuấn như không thể tin vào sự thật, tình huống mà hắn luôn nghĩ là chỉ tồn tại trong anime, manga,.....lại xảy ra với hắn.......
Lý Nghĩa, người mà hắn coi như em ruột, người mà trước đây hiền lành, luôn quan tâm hắn, luôn luôn lo lắng hắn làm việc quá sức....v.....v......lại có thể thốt ra những lời đó.
"Thật kinh tởm"-trong đầu hắn chỉ có duy nhất ý nghĩ đó
Nhìn vẻ mặt khinh thường kia, ko hiểu sao Lý Nghĩa cảm thấy cực kì tức giận
" người đâu, đánh hắn cho ta, đánh cho nát cái vẻ mặt kia, đánh, đánh đi"
Lưu Tuấn cảm thấy mình bị nhấc lên, nắm xuống đất, sau đó bị đá vào bụng, bị đập đầu, nhưng ko hiểu sao, hắn không thấy đau, kì lạ.
Hắn không cảm thấy gì cả, hắn nghĩ
"Đúng vậy, tên khốn kia nói đúng, tất cả là tại ta ngu ngốc, cuộc đời của ta đến bây giờ là ngu ngốc, vô nghĩa"
Từng cảnh cuộc đời hiện ra trước mắt hắn, cảnh ba mẹ hắn mất năm 7 tuổi, cảnh người chị họ ngăn cản không cho hắn bỏ học, giọt nước mắt của người kia, tại sao?? Tại sao ta lại bỏ qua những thứ đó?? Tại sao?
Tràn ngập những câu hỏi tại sao, hắn dần dần mất ý thức.
Bất chợt tỉnh dậy như vừa trải qua cơn ác mộng kinh khủng nhất, hắn bật dậy nhưng không thể, tay chân bị trói chặt trên giường, hắn nhìn xung quanh, ngạc nhiên
"Xem ra không phải mơ, ta đang ở nhà cũ của ta sao? Sao ta lại ở đây??"
Đang trong cơn nghi vấn, hắn nghe tiếng bước chân, miệng muốn kêu cứu nhưng đột nhiên ngừng lại bởi vì người trước mắt không ai khác chính là " cộng sự" cũ của hắn.
Lý nghĩa bước vào, miệng nói
"A tỉnh rồi sao cộng sự?? Ta báo cho ngươi 1 tin vui!! Đó là thiết bị của ta đã bán được hơn 4 tỷ chiếc rồi đó!! Chính là 1/3 thế giới đã biết đến ta, cảm giác thật là phê mà~~~"
Hắn cười cười nhìn vào mặt Lưu Tuấn nói
" cám ơn ngươi nha!!! Chân thành cám ơn lun đó~~~ hahaha........"
Tiếng cười như đâm vào tim Lưu Tuấn, ánh mắt hắn vốn phẫn nộ thì giờ lại lạnh lùng, coi người trước mặt như không khí, một ánh mắt của người chết, vô hồn, một ánh mắt của một người đã triệt để mất tâm hồn,.......
Đang rống lên cười, bỗng Lý Nghĩa im bặt, hắn nhìn vào ánh mắt kia, bỗng rùng mình, cảm giác lành lạnh tỏa khắp toàn thân, hắn run rẩy
"Châm.......lửa......"
Bây giờ, Lưu Tuấn mới để ý mùi xăng, hắn nghĩ
"Mình sẽ chết sao? Cũng được, giải thoát khỏi thế giới này? Nếu như........có kiếp sau, ta mong sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc.......nhưng chắc không được, ta đã làm quá nhiều người đau khổ......"
Nhìn màn lửa trước mặt, hắn không thấy nóng, không thấy đau, chỉ cảm thấy trống rỗng
"Xin lỗi ba, mẹ, người ta yêu nhất...xin lỗi"
Trong đầu hắn bây giờ chỉ có giọt nước mắt kia, người đã khóc vì hắn,.........
Hắn phá lên cười trong lòng
"Hahahaha.........thì ra là thế, đó mới là thứ quan trọng nhất với ta.......ta thật ngu ngốc, hối hận a......nếu như mà.........ta yêu em.......người ta yêu nhất, thứ quan trọng nhất của ta.....xin lỗi em rất nhiều......"
Lần đầu tiên hắn khóc trong cuộc đời mình
Và cũng là lần cuối.
(The end!)
( Đùa thui!!)
"sao cơ, có phải "cộng sự" của ta muốn nói gì ko??? Nói rõ ra xem nào??"
Rồi hắn cười phá lên" hahaha........"
Lưu Tuấn trừng mắt, giãy dụa kịch liệt, như heo sắp bị chọc tiết, ánh mắt như muốn lao đến
Lý Nghĩa giật mình, ngã ngửa ra sau, ngồi bệt xuống đất, mắt nhìn Lưu Tuấn đầy tức giận.
"Đcm, làm bản thiếu gia giật mình, có tin ta đây móc mắt mày ra ko hả? Nhìn gì mà nhìn"
Rồi Lý Nghĩa đứng lên, mắt trừng trừng, nhưng rất nhanh thì bình thường, hắn cười nhếch mép, khinh bỉ nói
" A a, Lưu Tuấn a, nếu có trách thì trách mi ngu ngốc đi nha!, ngươi nghĩ sẽ có người cho tiền ngươi để ngươi thành công hơn hắn hay sao??? Hahaha......đúng là ngu ngốc!!! Hahaha......"
Nói xong hắn lại nhìn Lưu Tuấn, vẻ mặt càng ngày càng kinh tởm
" bao lâu nay ngươi coi ta là cộng sự bạn thân, người ngươi tin tưởng, hahaha.......ngươi có biết mỗi lần nghĩ đến là ta cười không thể nhịn được không hả!!! Hahaha........"
Lưu Tuấn người run rẩy, ánh mắt nhìn vào bóng đèn trước mặt, mặc kệ chói mắt, hắn cố nhìn con người trước mắt nhưng ko thể thấy, ánh mắt Lưu Tuấn như không thể tin vào sự thật, tình huống mà hắn luôn nghĩ là chỉ tồn tại trong anime, manga,.....lại xảy ra với hắn.......
Lý Nghĩa, người mà hắn coi như em ruột, người mà trước đây hiền lành, luôn quan tâm hắn, luôn luôn lo lắng hắn làm việc quá sức....v.....v......lại có thể thốt ra những lời đó.
"Thật kinh tởm"-trong đầu hắn chỉ có duy nhất ý nghĩ đó
Nhìn vẻ mặt khinh thường kia, ko hiểu sao Lý Nghĩa cảm thấy cực kì tức giận
" người đâu, đánh hắn cho ta, đánh cho nát cái vẻ mặt kia, đánh, đánh đi"
Lưu Tuấn cảm thấy mình bị nhấc lên, nắm xuống đất, sau đó bị đá vào bụng, bị đập đầu, nhưng ko hiểu sao, hắn không thấy đau, kì lạ.
Hắn không cảm thấy gì cả, hắn nghĩ
"Đúng vậy, tên khốn kia nói đúng, tất cả là tại ta ngu ngốc, cuộc đời của ta đến bây giờ là ngu ngốc, vô nghĩa"
Từng cảnh cuộc đời hiện ra trước mắt hắn, cảnh ba mẹ hắn mất năm 7 tuổi, cảnh người chị họ ngăn cản không cho hắn bỏ học, giọt nước mắt của người kia, tại sao?? Tại sao ta lại bỏ qua những thứ đó?? Tại sao?
Tràn ngập những câu hỏi tại sao, hắn dần dần mất ý thức.
Bất chợt tỉnh dậy như vừa trải qua cơn ác mộng kinh khủng nhất, hắn bật dậy nhưng không thể, tay chân bị trói chặt trên giường, hắn nhìn xung quanh, ngạc nhiên
"Xem ra không phải mơ, ta đang ở nhà cũ của ta sao? Sao ta lại ở đây??"
Đang trong cơn nghi vấn, hắn nghe tiếng bước chân, miệng muốn kêu cứu nhưng đột nhiên ngừng lại bởi vì người trước mắt không ai khác chính là " cộng sự" cũ của hắn.
Lý nghĩa bước vào, miệng nói
"A tỉnh rồi sao cộng sự?? Ta báo cho ngươi 1 tin vui!! Đó là thiết bị của ta đã bán được hơn 4 tỷ chiếc rồi đó!! Chính là 1/3 thế giới đã biết đến ta, cảm giác thật là phê mà~~~"
Hắn cười cười nhìn vào mặt Lưu Tuấn nói
" cám ơn ngươi nha!!! Chân thành cám ơn lun đó~~~ hahaha........"
Tiếng cười như đâm vào tim Lưu Tuấn, ánh mắt hắn vốn phẫn nộ thì giờ lại lạnh lùng, coi người trước mặt như không khí, một ánh mắt của người chết, vô hồn, một ánh mắt của một người đã triệt để mất tâm hồn,.......
Đang rống lên cười, bỗng Lý Nghĩa im bặt, hắn nhìn vào ánh mắt kia, bỗng rùng mình, cảm giác lành lạnh tỏa khắp toàn thân, hắn run rẩy
"Châm.......lửa......"
Bây giờ, Lưu Tuấn mới để ý mùi xăng, hắn nghĩ
"Mình sẽ chết sao? Cũng được, giải thoát khỏi thế giới này? Nếu như........có kiếp sau, ta mong sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc.......nhưng chắc không được, ta đã làm quá nhiều người đau khổ......"
Nhìn màn lửa trước mặt, hắn không thấy nóng, không thấy đau, chỉ cảm thấy trống rỗng
"Xin lỗi ba, mẹ, người ta yêu nhất...xin lỗi"
Trong đầu hắn bây giờ chỉ có giọt nước mắt kia, người đã khóc vì hắn,.........
Hắn phá lên cười trong lòng
"Hahahaha.........thì ra là thế, đó mới là thứ quan trọng nhất với ta.......ta thật ngu ngốc, hối hận a......nếu như mà.........ta yêu em.......người ta yêu nhất, thứ quan trọng nhất của ta.....xin lỗi em rất nhiều......"
Lần đầu tiên hắn khóc trong cuộc đời mình
Và cũng là lần cuối.
(The end!)
( Đùa thui!!)