Hệ Thống Bug Toàn Game
Chương 30 : Kawai Và Cứu Thế...........
Ngày đăng: 01:54 27/06/20
Bước ra khỏi buồng trò chơi, Shana mở hành lý rồi thay 1 bộ váy mới. Không hiểu sao nhưng mẫu thân toàn mua váy trắng cho hắn và Sora. Chắc mẫu thân thích vậy. Vừa nghĩ đến mẫu thân và Sora, hắn lại dưng dưng. Mới hôm qua vẫn còn dính lấy nhau.....mà nay đã mỗi người 1 nơi, cách xa nghìn trùng. Nhưng Shana không hối hận vì đã ra đi. Đây là sứ mệnh của hắn.
Đi vào phòng ăn, Vancot đã đợi từ bao giờ.
"Tiểu thư ngủ có ngon không ạ?? Chắc tiểu thư phải mệt lắm mới ngủ lâu vậy"
Vancot điềm đạm nói, đúng phong thái của 1 quản gia. Trong giọng điệu có thể cảm thấy chút kính trọng, chứ không coi thường như hồi sáng nữa. Hắn kéo ghế rồi mời Shana ngồi vào. Chiếc bàn dài khủng khiếp "chắc phải đến cả trăm người ăn cùng lúc", Shana thầm kinh hãi. Trên mặt bàn phủ 1 tấm vải đỏ cực kì xa hoa
"Lần đầu tiên ta có bữa ăn hoành tráng như vậy a"
Dù có rất nhiều món ăn, sơn hào hải vị, nhưng Shana không hề tỏ ra vui vẻ, chỉ lặng lẽ ăn, không giống đứa bé đang tuổi ăn tuổi lớn tí nào.
"Thật trống rỗng, y như cảm giác kia"
Phải, ngồi ăn 1 mình trong căn phòng to lớn, khiến hắn nhớ lại ngày xưa, duy chỉ 1 mình vui, buồn,....trong căn phòng của hắn. Ăn xong, lặng im đứng dậy không nói lời nào, Shana quay lại phòng. Vancot cũng chỉ lặng im nhìn rồi dọn dẹp.
Trở về phòng, Shana lập tức đăng nhập game. Chỉ có game mới khiến hắn quên đi cảm giác khó chịu này.
Xuất hiện lại trong phòng chờ
"Bạn có 1 lời mời kết bạn từ Kawai" thông báo vang lên
Lưu Tuấn giật mình "cô nàng cũng cứng đầu a, haizzzzzzzzz ai bảo ta quá anh tuấn chứ....... Hahahahaaaaa......" hắn cười oang oang trong phòng. Ấn vào nút từ chối, Lưu Tuấn thầm nghĩ "đáng tiếc, mỹ nữ như vậy kể ra cũng hiếm gặp, nhưng ta chưa muốn dính chuyện tình cảm. Chừng nào ta có thể duy trì biến thân thì tính sau"
Đang định chọn chế độ, âm thanh thông báo lại vang lên "bạn có 1 lời mời kết bạn từ Kawai". Lưu Tuấn cười khổ, lại ấn nút từ chối. Kawai tiếp tục gửi, Lưu Tuấn tiếp tục từ chối. Đến lần thứ 20, tinh thần kiệt quệ, Lưu Tuấn đành van xin "nãi nãi của ta ơi, cô cũng kiên trì quá ha.......". Đứng im nghĩ ngợi 1 lúc
"Thôi kệ"-hắn ấn nút đồng ý. Gần như ngay tức khắc 1 dòng chat voice đổ ập tới
"Tên khốn khiếp, chẳng lẽ ngươi không muốn làm bạn với ta như vậy? Cho ngươi biết, bao nhiêu người quỳ dưới chân còn chưa đủ để ta liếc mắt. Vậy mà....ngươi......từ chối ta 20 lần.....20 lần..........." giọng nói như sắp khóc.
Lưu Tuấn giật mình "cô nàng này cũng dễ thương lắm chứ, không tệ". Nếu fan Kawai nghe Lưu Tuấn nói như thế về thánh nữ của họ, chắn chắn rút gân lột da còn chưa xong.
"Không phải ta đã nói là không muốn dính chuyện tình cảm sao? Cô không nghe thấy hả?" Hắn ra vẻ hung dữ nói
"Nhưng......nhưng......ta chỉ muốn làm bạn thôi mà. Ai thèm có tình cảm gì gì đó với ngươi........hức......" Lưu Tuấn nghe Kawai sắp khóc đến nơi, hắn đành ngậm ngùi
"Được rồi được rồi.......lỗi của ta, xin lỗi nàng.....ngoan, đừng khóc" hắn không phát hiện ra, nhưng lời kia như đang dỗ con nít vậy. Có lẽ nghĩ Lưu Tuấn đang khi dễ mình, Kawai khóc lóc gửi lại tin nhắn
"Ta....hức....hức.....không cần ngươi dỗ......hức hức......"
Lưu Tuấm cười ha hả "cô như đang khóc kìa. Hahahaha". Hắn không gửi lời này đi, trong lòng thích thú. Hắn cũng có chút thích Kawai rồi. Người con gái mềm yếu, cứng đầu, chỉ cần nghe giọng là đã muốn ôm vào lòng bảo vệ.
"Được rồi, vậy ta xin lỗi, được chưa?"
"Không có thành ý gì cả........."
"Vậy ta phải làm sao cô mới hết giận đây?"
Hắn rùng mình "hình như ta vừa mắc bẫy"
Kawai nói với giọng như thiên thần "nếu ngươi chịu dẫn ta đi theo, có lẽ ta sẽ tha cho"
"Thưa nãi nãi, ta đang định đi chế độ cứu thế, chỉ có 1 người thôi, có muốn cũng không đem theo nãi nãi được đâu" Lưu Tuấn hơi thành khẩn nói
"Ngươi gọi ai hả? Ta mới 15 thôi. Có ngươi mới là nãi nãi đó" nàng tức giận mắng ầm cả kênh chat
"Đúng là tên ngốc, chả trách được. Ngươi không biết Cứu thế có 3 chế độ hả? Chế độ 1 người, 2 người và 5 người đó"
Lưu Tuấn thực sự á khẩu, cái này hắn không biết a. Vốn định lấy lý do để không dẫn nàng đi, ai ngờ lại còn vậy nữa chứ.
"Được rồi. Để ta mời cô" Lưu Tuấn bất đắc dĩ nói
"Vậy mới được chứ. Nhanh lên đó, không được để nữ nhân đợi" Kawai hào hứng nói
Haizzzzzzzzzz.......
Thở dài 1 hơi, Lưu Tuấn chuyển sang bảng thông báo, bấm vào dòng chữ cứu thế. Quả nhiên còn có 3 hạng mục.
Haizzzzz.........
Lại thở dài. Hắn vào mục 2 người rồi mời Kawai. Nàng lập tức chấp nhận. Vừa nhìn thấy Lưu Tuấn, Kawai lập tức nhảy lên đá vào chân hắn 1 cái. Lưu Tuấn mặc kệ, dù sao cũng không đau.
"Ngươi đúng là không phải nam nhân"-Kawai nói. Nàng bĩu môi, mặt sưng lên như đứa bé vừa bị cướp mất kẹo, quay ngoắt đi, bước chậm chậm đến cơ giáp của mình. Đứng nhìn bóng dáng yểu điệu, đầy dụ hoặc kia, Lưu Tuấn cũng có chút thất thần
"Đúng là tiểu yêu nữ. Mới 15 thôi mà đã như vậy, không biết sau này lớn lên, đất nước này sẽ đi về đâu?"
Lắc đầu ngao ngán, Lưu Tuấn cũng trở vào Zeusan 01 của mình. Hắn càng ngày càng điều khiển thuần thục cơ giáp này hơn, trình độ cũng ngày 1 nhuần nhuyễn, khủng bố. Nhưng hắn vẫn chưa tìm được cảm giác phấn khích khi chơi như trước kia.
Broooommmmmmmmm........
Cánh cửa sắt to đùng mở ra, 2 cơ giáp lao thẳng ra ngoài. Khung cảnh bên ngoài khiến Lưu Tuấn giật mình. Bầu trời đen kịt như tận thế, khắp nơi là nhà đổ nát, hoang tàn như phế tích. Từng dòng khí đen từ dưới đất bốc lên, cây cối, chim muông, không thấy bất cứ thứ gì, chỉ có bê tông vỡ nát. Rất giống mấy bộ phim viễn tưởng về tận thế.
"Quả đúng là cứu thế"
Đang ngây người, Lưu Tuấn được Kawai gọi "sao thế?"
"Không có gì"- sực tỉnh, hắn quan sát không gian rộng lớn xung quanh
"Chỉ có vài chỗ ẩn lấp tạm được, không có chỗ đủ cho 2 người. Xem ra chỉ có thể tách ra"
"Cảnh báo, kẻ địch sắp tấn công, mức độ: dễ, số lượng:30. 10s sau sẽ xuất hiện kẻ địch"
Hắn vội vàng nói với Kawai
"Đằng trước có chỗ nấp, cô mau tới đó"
"Còn ngươi thì sao?" Kawai hỏi lại
"Tôi sẽ 1 mình tiêu diệt chúng, cô không cần bận tâm"
Dù muốn phản bác nhưng Kawai nhìn vào ánh mắt như đang tìm kiếm gì kia, nàng lại im lặng mà đi tới chỗ trốn. Vốn dĩ nàng cũng có thể giúp đôi chút, nàng là xạ thủ mà. Tuy nhiên kinh nghiệm với hung thú không có, chỉ cần nhìn hình dạng nó thôi, cũng đủ sợ rồi. Kawai không bao giờ muốn vào màn cứu thế này, hung thú được làm đáng sợ hơn gấp 10 lần, chỉ thực lực là giữ nguyên. Lý do vì sao nàng ở đây lúc này, chính Kawai cũng không biết, có lẽ chỉ vì người đàn ông đang phi hành trên bầu trời kia.
Cơ giáp màu đen sừng sững trên bầu trời đen tối, 1 tay cầm súng, tay cầm kiếm, không suy chuyển đợi chờ kẻ địch. Kawai bỗng nhớ tới vị anh hùng trẻ tuổi trong câu chuyện kia, 1 mình lái cơ giáp đương đầu với hàng ngàn hung thú, cuối cùng vị anh hùng hi sinh nhưng cứu được cả 1 thành thị hơn 20 vạn dân. Sự việc đó đã trở thành huyền thoại, được kể cho đời đời con cháu nghe. Ánh mắt Kawai say mê nhìn cơ giáp kia, đến nàng cũng không biết mình lại như vậy.
"Kẻ địch đã xuất hiện" hệ thống thông báo
Trên màn trời tối tắm, 1 lỗ đen tương đối lớn xuất hiện. Hơn 30 con côn trùng nhìn giống bọ cánh cứng, toàn thân màu xanh lục, răng sắc nhọn như dao, trên đầu còn có 2 nanh nhọn như con rết, 8 chân là 8 cái càng lớn, như nhện. Lưu Tuấn nhìn con trùng, hắn không sợ, mà chỉ thấy quái dị.
30 con đồng vừa thấy Lưu Tuấn thì đồng loạt lao lên. Trong tim Lưu Tuấn len lủi 1 chút hưng phấn, hắn khởi động tốc độ tối đa, lao thẳng vào bầy quái. Kawai đứng dưới giật mình, không ai lao vào như Lưu Tuấn cả, nàng sợ hãi định ngăn hắn lại nhưng khung cảnh sau đó là nàng sợ hãi hơn nữa. Zeusan 01 như sát thần hái mạng, mỗi lần vung đao là 1 con trùng đầu lìa khỏi thân,chuẩn xác chém vào vùng thịt mềm giữa đầu và thân.
"Sao hắn biết đó là yếu điểm duy nhất của trùng giáp?"
Lưu Tuấn đang đối đầu với trùng giáp, 1 con côn trùng toàn thân bao bọc bởi lớp vảy cứng, giày như thiết giáp. Rất khó để phá hủy, phải dùng cơ giáp súng hạng nặng mới phá nổi. Vừa nhìn qua con trùng, Lưu Tuấn đã xác định ngay được yếu điểm, không chần chừ lao vào, hắn không muốn cảm giác này biến mất.
Chỉ cần 10 phút, Zeusan đã dọn sạch chiến trường, xác trùng giáp nằm rải rác khắp nơi, máu nhuộm xanh 1 vùng lớn, mùi hôi tanh bốc lên. Có lẽ hệ thống làm vậy để chân thực hơn. Kawai dù đã được huấn luyện để chịu được khung cảnh kinh tởm này nhưng cũng không khỏi buồn nôn. May mà cố nhịn được.
Còn cơ giáp của Lưu Tuấn thì trên dính đầy máu, khiến Kawai không dám lại gần dù trong lòng đang cực kì chấn động.
"Sao hắn có thể làm thế? Chẳng lẽ hắn là thần?" Nàng chưa từng thấy ai đồ sát gọn gàng như vậy, 1 khi kiếm đã vung lên thì ắt có sinh mệnh bị tiêu diệt. Hơn nữa hắn tránh né vô cùng hoàn mỹ, đơn giản, không có động tác thừa. Dù trí năng của trùng giáp thấp nhất, nhưng bù lại số lượng rất đông, muốn tránh né 30 con điên cuồng lao vào tấn công cũng cực kì khó khăn. Ánh mắt Kawai sáng lên, như vừa tìm được đồ quý.
"Cảnh báo, đợt 2 sắp bắt đầu, mức độ: bình thường, số lượng: 60, kẻ địch xuất hiện trong 30s"
Lưu Tuấn vẫn đứng im trên bầu trời. Hắn đã sắp cảm nhận được sự phấn khích kia.
Đi vào phòng ăn, Vancot đã đợi từ bao giờ.
"Tiểu thư ngủ có ngon không ạ?? Chắc tiểu thư phải mệt lắm mới ngủ lâu vậy"
Vancot điềm đạm nói, đúng phong thái của 1 quản gia. Trong giọng điệu có thể cảm thấy chút kính trọng, chứ không coi thường như hồi sáng nữa. Hắn kéo ghế rồi mời Shana ngồi vào. Chiếc bàn dài khủng khiếp "chắc phải đến cả trăm người ăn cùng lúc", Shana thầm kinh hãi. Trên mặt bàn phủ 1 tấm vải đỏ cực kì xa hoa
"Lần đầu tiên ta có bữa ăn hoành tráng như vậy a"
Dù có rất nhiều món ăn, sơn hào hải vị, nhưng Shana không hề tỏ ra vui vẻ, chỉ lặng lẽ ăn, không giống đứa bé đang tuổi ăn tuổi lớn tí nào.
"Thật trống rỗng, y như cảm giác kia"
Phải, ngồi ăn 1 mình trong căn phòng to lớn, khiến hắn nhớ lại ngày xưa, duy chỉ 1 mình vui, buồn,....trong căn phòng của hắn. Ăn xong, lặng im đứng dậy không nói lời nào, Shana quay lại phòng. Vancot cũng chỉ lặng im nhìn rồi dọn dẹp.
Trở về phòng, Shana lập tức đăng nhập game. Chỉ có game mới khiến hắn quên đi cảm giác khó chịu này.
Xuất hiện lại trong phòng chờ
"Bạn có 1 lời mời kết bạn từ Kawai" thông báo vang lên
Lưu Tuấn giật mình "cô nàng cũng cứng đầu a, haizzzzzzzzz ai bảo ta quá anh tuấn chứ....... Hahahahaaaaa......" hắn cười oang oang trong phòng. Ấn vào nút từ chối, Lưu Tuấn thầm nghĩ "đáng tiếc, mỹ nữ như vậy kể ra cũng hiếm gặp, nhưng ta chưa muốn dính chuyện tình cảm. Chừng nào ta có thể duy trì biến thân thì tính sau"
Đang định chọn chế độ, âm thanh thông báo lại vang lên "bạn có 1 lời mời kết bạn từ Kawai". Lưu Tuấn cười khổ, lại ấn nút từ chối. Kawai tiếp tục gửi, Lưu Tuấn tiếp tục từ chối. Đến lần thứ 20, tinh thần kiệt quệ, Lưu Tuấn đành van xin "nãi nãi của ta ơi, cô cũng kiên trì quá ha.......". Đứng im nghĩ ngợi 1 lúc
"Thôi kệ"-hắn ấn nút đồng ý. Gần như ngay tức khắc 1 dòng chat voice đổ ập tới
"Tên khốn khiếp, chẳng lẽ ngươi không muốn làm bạn với ta như vậy? Cho ngươi biết, bao nhiêu người quỳ dưới chân còn chưa đủ để ta liếc mắt. Vậy mà....ngươi......từ chối ta 20 lần.....20 lần..........." giọng nói như sắp khóc.
Lưu Tuấn giật mình "cô nàng này cũng dễ thương lắm chứ, không tệ". Nếu fan Kawai nghe Lưu Tuấn nói như thế về thánh nữ của họ, chắn chắn rút gân lột da còn chưa xong.
"Không phải ta đã nói là không muốn dính chuyện tình cảm sao? Cô không nghe thấy hả?" Hắn ra vẻ hung dữ nói
"Nhưng......nhưng......ta chỉ muốn làm bạn thôi mà. Ai thèm có tình cảm gì gì đó với ngươi........hức......" Lưu Tuấn nghe Kawai sắp khóc đến nơi, hắn đành ngậm ngùi
"Được rồi được rồi.......lỗi của ta, xin lỗi nàng.....ngoan, đừng khóc" hắn không phát hiện ra, nhưng lời kia như đang dỗ con nít vậy. Có lẽ nghĩ Lưu Tuấn đang khi dễ mình, Kawai khóc lóc gửi lại tin nhắn
"Ta....hức....hức.....không cần ngươi dỗ......hức hức......"
Lưu Tuấm cười ha hả "cô như đang khóc kìa. Hahahaha". Hắn không gửi lời này đi, trong lòng thích thú. Hắn cũng có chút thích Kawai rồi. Người con gái mềm yếu, cứng đầu, chỉ cần nghe giọng là đã muốn ôm vào lòng bảo vệ.
"Được rồi, vậy ta xin lỗi, được chưa?"
"Không có thành ý gì cả........."
"Vậy ta phải làm sao cô mới hết giận đây?"
Hắn rùng mình "hình như ta vừa mắc bẫy"
Kawai nói với giọng như thiên thần "nếu ngươi chịu dẫn ta đi theo, có lẽ ta sẽ tha cho"
"Thưa nãi nãi, ta đang định đi chế độ cứu thế, chỉ có 1 người thôi, có muốn cũng không đem theo nãi nãi được đâu" Lưu Tuấn hơi thành khẩn nói
"Ngươi gọi ai hả? Ta mới 15 thôi. Có ngươi mới là nãi nãi đó" nàng tức giận mắng ầm cả kênh chat
"Đúng là tên ngốc, chả trách được. Ngươi không biết Cứu thế có 3 chế độ hả? Chế độ 1 người, 2 người và 5 người đó"
Lưu Tuấn thực sự á khẩu, cái này hắn không biết a. Vốn định lấy lý do để không dẫn nàng đi, ai ngờ lại còn vậy nữa chứ.
"Được rồi. Để ta mời cô" Lưu Tuấn bất đắc dĩ nói
"Vậy mới được chứ. Nhanh lên đó, không được để nữ nhân đợi" Kawai hào hứng nói
Haizzzzzzzzzz.......
Thở dài 1 hơi, Lưu Tuấn chuyển sang bảng thông báo, bấm vào dòng chữ cứu thế. Quả nhiên còn có 3 hạng mục.
Haizzzzz.........
Lại thở dài. Hắn vào mục 2 người rồi mời Kawai. Nàng lập tức chấp nhận. Vừa nhìn thấy Lưu Tuấn, Kawai lập tức nhảy lên đá vào chân hắn 1 cái. Lưu Tuấn mặc kệ, dù sao cũng không đau.
"Ngươi đúng là không phải nam nhân"-Kawai nói. Nàng bĩu môi, mặt sưng lên như đứa bé vừa bị cướp mất kẹo, quay ngoắt đi, bước chậm chậm đến cơ giáp của mình. Đứng nhìn bóng dáng yểu điệu, đầy dụ hoặc kia, Lưu Tuấn cũng có chút thất thần
"Đúng là tiểu yêu nữ. Mới 15 thôi mà đã như vậy, không biết sau này lớn lên, đất nước này sẽ đi về đâu?"
Lắc đầu ngao ngán, Lưu Tuấn cũng trở vào Zeusan 01 của mình. Hắn càng ngày càng điều khiển thuần thục cơ giáp này hơn, trình độ cũng ngày 1 nhuần nhuyễn, khủng bố. Nhưng hắn vẫn chưa tìm được cảm giác phấn khích khi chơi như trước kia.
Broooommmmmmmmm........
Cánh cửa sắt to đùng mở ra, 2 cơ giáp lao thẳng ra ngoài. Khung cảnh bên ngoài khiến Lưu Tuấn giật mình. Bầu trời đen kịt như tận thế, khắp nơi là nhà đổ nát, hoang tàn như phế tích. Từng dòng khí đen từ dưới đất bốc lên, cây cối, chim muông, không thấy bất cứ thứ gì, chỉ có bê tông vỡ nát. Rất giống mấy bộ phim viễn tưởng về tận thế.
"Quả đúng là cứu thế"
Đang ngây người, Lưu Tuấn được Kawai gọi "sao thế?"
"Không có gì"- sực tỉnh, hắn quan sát không gian rộng lớn xung quanh
"Chỉ có vài chỗ ẩn lấp tạm được, không có chỗ đủ cho 2 người. Xem ra chỉ có thể tách ra"
"Cảnh báo, kẻ địch sắp tấn công, mức độ: dễ, số lượng:30. 10s sau sẽ xuất hiện kẻ địch"
Hắn vội vàng nói với Kawai
"Đằng trước có chỗ nấp, cô mau tới đó"
"Còn ngươi thì sao?" Kawai hỏi lại
"Tôi sẽ 1 mình tiêu diệt chúng, cô không cần bận tâm"
Dù muốn phản bác nhưng Kawai nhìn vào ánh mắt như đang tìm kiếm gì kia, nàng lại im lặng mà đi tới chỗ trốn. Vốn dĩ nàng cũng có thể giúp đôi chút, nàng là xạ thủ mà. Tuy nhiên kinh nghiệm với hung thú không có, chỉ cần nhìn hình dạng nó thôi, cũng đủ sợ rồi. Kawai không bao giờ muốn vào màn cứu thế này, hung thú được làm đáng sợ hơn gấp 10 lần, chỉ thực lực là giữ nguyên. Lý do vì sao nàng ở đây lúc này, chính Kawai cũng không biết, có lẽ chỉ vì người đàn ông đang phi hành trên bầu trời kia.
Cơ giáp màu đen sừng sững trên bầu trời đen tối, 1 tay cầm súng, tay cầm kiếm, không suy chuyển đợi chờ kẻ địch. Kawai bỗng nhớ tới vị anh hùng trẻ tuổi trong câu chuyện kia, 1 mình lái cơ giáp đương đầu với hàng ngàn hung thú, cuối cùng vị anh hùng hi sinh nhưng cứu được cả 1 thành thị hơn 20 vạn dân. Sự việc đó đã trở thành huyền thoại, được kể cho đời đời con cháu nghe. Ánh mắt Kawai say mê nhìn cơ giáp kia, đến nàng cũng không biết mình lại như vậy.
"Kẻ địch đã xuất hiện" hệ thống thông báo
Trên màn trời tối tắm, 1 lỗ đen tương đối lớn xuất hiện. Hơn 30 con côn trùng nhìn giống bọ cánh cứng, toàn thân màu xanh lục, răng sắc nhọn như dao, trên đầu còn có 2 nanh nhọn như con rết, 8 chân là 8 cái càng lớn, như nhện. Lưu Tuấn nhìn con trùng, hắn không sợ, mà chỉ thấy quái dị.
30 con đồng vừa thấy Lưu Tuấn thì đồng loạt lao lên. Trong tim Lưu Tuấn len lủi 1 chút hưng phấn, hắn khởi động tốc độ tối đa, lao thẳng vào bầy quái. Kawai đứng dưới giật mình, không ai lao vào như Lưu Tuấn cả, nàng sợ hãi định ngăn hắn lại nhưng khung cảnh sau đó là nàng sợ hãi hơn nữa. Zeusan 01 như sát thần hái mạng, mỗi lần vung đao là 1 con trùng đầu lìa khỏi thân,chuẩn xác chém vào vùng thịt mềm giữa đầu và thân.
"Sao hắn biết đó là yếu điểm duy nhất của trùng giáp?"
Lưu Tuấn đang đối đầu với trùng giáp, 1 con côn trùng toàn thân bao bọc bởi lớp vảy cứng, giày như thiết giáp. Rất khó để phá hủy, phải dùng cơ giáp súng hạng nặng mới phá nổi. Vừa nhìn qua con trùng, Lưu Tuấn đã xác định ngay được yếu điểm, không chần chừ lao vào, hắn không muốn cảm giác này biến mất.
Chỉ cần 10 phút, Zeusan đã dọn sạch chiến trường, xác trùng giáp nằm rải rác khắp nơi, máu nhuộm xanh 1 vùng lớn, mùi hôi tanh bốc lên. Có lẽ hệ thống làm vậy để chân thực hơn. Kawai dù đã được huấn luyện để chịu được khung cảnh kinh tởm này nhưng cũng không khỏi buồn nôn. May mà cố nhịn được.
Còn cơ giáp của Lưu Tuấn thì trên dính đầy máu, khiến Kawai không dám lại gần dù trong lòng đang cực kì chấn động.
"Sao hắn có thể làm thế? Chẳng lẽ hắn là thần?" Nàng chưa từng thấy ai đồ sát gọn gàng như vậy, 1 khi kiếm đã vung lên thì ắt có sinh mệnh bị tiêu diệt. Hơn nữa hắn tránh né vô cùng hoàn mỹ, đơn giản, không có động tác thừa. Dù trí năng của trùng giáp thấp nhất, nhưng bù lại số lượng rất đông, muốn tránh né 30 con điên cuồng lao vào tấn công cũng cực kì khó khăn. Ánh mắt Kawai sáng lên, như vừa tìm được đồ quý.
"Cảnh báo, đợt 2 sắp bắt đầu, mức độ: bình thường, số lượng: 60, kẻ địch xuất hiện trong 30s"
Lưu Tuấn vẫn đứng im trên bầu trời. Hắn đã sắp cảm nhận được sự phấn khích kia.