Hệ Thống Cắn Nuốt Vạn Vật

Chương 1 : Hai năm ngắn ngủi

Ngày đăng: 01:17 27/06/20

Nam Việt đại lục, Lam Quốc. Tại một tỉnh lẻ trong Vương quốc này, một cậu trai khoảng 18 tuổi đang bình tỉnh ngồi thiền nhưng thật ra cậu lại đang lo lắng không biết mình có thành hay bại.
Cậu ấy là Ngạo Thiên, lúc này cậu ta đang chờ tới lúc mà cậu ta được sinh ra hay nói đúng hơn là khi cậu ta đạt đúng 18 tuổi. Đây là lúc mà cậu ta sẽ thức tỉnh hệ thống... hoặc không!
Hệ thống là một loại sức mạnh mà không phải ai trên Nam Việt đại lục cũng sẽ thức tỉnh. Phần lớn mọi người chỉ có bảng trạng thái. Khả năng duy nhất mà người không thức tỉnh hệ thống có thể làm là tự xem thông tin của mình.
Tỉ lệ thước tỉnh hệ thống của một người là một phần ngàn. Không cao cũng không thấp.
Ngạo Thiên cũng khá lo lắng, dù sao tỉ lệ một phần ngàn chỉ không thấp khi xem theo tổng thể mà thôi, đối với từng cá nhân mà nói... nó thấp kinh khủng khiếp.
rinhrinhrinhhh
Báo thức của cậu vang lên báo giờ thức tỉnh bằng ghi chép khai sinh của cậu.
Hít... thở... hít... thở...
Thở sâu, Ngạo Thiên rung rẫy lẫm bẩm
"B.Bảng trạng thái!"
Lúc này, một bảng ảo hiện lên trước mắt cậu như mọi người thường nói. Thứ duy nhất để phân biệt được một người có hệ thống hay không chính là dòng đầu tiên của bảng trạng thái, nhưng Ngạo Thiên...
"Không có?! Tại sao lại không có? Không thể nào! Mình... mình.."
Tức giận, thất vọng, buồn bã, đau đớn. Toàn những cảm xúc tiêu cực bắt đầu gặm nhấm cậu. Ngạo Thiên nắm ngực mình, đau đớn, khó thở. Cậu dần gục xuống trong những tiếng thở khô khốc. Tầm nhìn của cậu dần hẹp, dần hẹp... rồi hoàn toàn biến mất.
-----
Không biết qua bao lâu, ngón tay Ngạo Thiên giật nhẹ như báo trước chuyện cậu sắp tỉnh. Kế đó, cậu mơ màng ngồi dậy, ngơ ngác nhìn quanh.
"Ặc, đây là đâu?!"
Ngạo Thiên khó hiểu nhìn bản thân mình:
"Hửm? Không phải mình đã chết khi đau tim sao? Mình rõ ràng mơ màng nghe bát sĩ nói mình không sống nổi. Nhưng tại sao mình vẫn sống?"
Ngạo Thiên lần nữa đặt sự chú ý lên khung cảnh xung quanh. Đây là một căn phòng cũ kỹ, cậu thì nằm trên một chiếc giường nhìn như cùng tuổi với căn phòng. Dù vậy thì nó vẫn thật sạch sẽ! Lúc này, một loạt ký ức hiện ra trong đầu cậu. Ngạo Thiên ngây người vài phút rồi cười khổ:
"Mình cứ như thế... xuyên không rồi!"
Đúng vậy, đây không phải là Ngạo Thiên lúc trước. Cậu ta thật ra đến từ nước Việt Nam của Trái Đất. Còn tên lúc trước của cậu ta là gì, cậu cũng lười nghĩ vì cậu chắc là mình sẽ chẳng bao giờ dùng đến nó. Nhưng trong lòng cậu chợt hiện lên một suy nghĩ.
"Là mình xuyên không hay chỉ là Ngạo Thiên này đạt được ký ức của mình... mình là Ngạo Thiên hay là..."
Nghĩ tới đây, cậu bổng bật cười...
"Ha, thật ngốc, tại sao mình phải quan tâm chuyện đó chứ! Bây giờ mình đã là Ngạo Thiên và chỉ là Ngạo Thiên mà thôi! Làm gì có ai quan tâm trước đó mình là ai chứ!"
Như trút được gánh nặng, Ngạo Thiên vui vẻ kiểm kê lại ký ức của mình. Từ đây, cậu cũng biết được thân thế của mình. 3 năm trước, ba mẹ cậu đã mất, lý do hình như lại là bị ai đó hảm hại. Mà thật ra ba mẹ cậu đều thức tỉnh hệ thống và đạt hạng khá ổn nữa nên số tiền họ để lại cũng đủ cậu và em gái mình sử dụng một thời gian khá dài. Nhưng nhìn hoàn cảnh xung quanh, không khó để hiểu rằng vì bệnh của cậu mà hai anh em phải sống như thế này.
Vậy đó là lý do mình sốc tới mức đau tim khi không thức tỉnh hệ thống. Điều đó có nghĩa là cậu khó có thể báo thù. Mà đừng nói báo thù, cho dù tìm người đã hảm hại họ là ai cũng khó.
Thở dài, Ngạo Thiên vô thức mở bảng trạng thái của mình lên, nhưng cậu lập tức ngây người.
"Đây đây là..."
Cậu rung rẫy nhìn vào dòng chữ to trên đầu bảng trạng thái.
[Hệ thống cắn nuốt vạn vật]
Đúng vậy! Là hệ thống, đây phải chăng là bàn tay vàng khi xuyên không? Chà, cậu chả quan tâm. Cậu chỉ biết là cậu cũng có hệ thống! Hít sâu, Ngạo Thiên run rẫy nhìn toàn bộ bảng trạng thái của mình.
[HỆ THỐNG CẮN NUỐT VẠN VẬT
- Thông tin chung: Ngạo Thiên _ Con người _ Nam _ 20 tuổi _
- Chỉ số:
Cấp độ: 1
Sức mạnh: 7
Sinh lực: 5
Phòng ngự: 5
Nhanh nhẹn: 8
Trí lực: 8
Ma thuật: 3
- Kỹ năng: Kiếm thuật Lv.1
- Đặc kỹ: Cắn nuốt lv_, Thẫm định Lv.1
- Nhiệm vụ: Khởi động , Căn bản.]
Thứ cậu quan tâm nhất bây giờ là đặc kỹ, vì vậy cậu quyết định xem nó trước.
[Cắn nuốt Lv_: hấp thụ tất cả mọi thứ để chuyển hóa thành chiến lực của bản thân]
"Thứ này... thật bá đạo a!"
Ngạo Thiên vui vẻ vì hệ thống của cậu khá mạnh. Dù sao thì người thì cũng có người này người kia, hệ thống thì cũng có hệ thống this và hệ thống that. Không phải hệ thống nào cũng mạnh mẽ như này.
Kế đó, dù đã phần nào đoán được nhưng cậu vẫn xem lại đặc kỹ [Thẩm định lv.1]
[Thẩm định lv.1: Chạm trực tiếp để biết được thông tin của vật thể]
Chà, hơi khác so với thẩm định mà cậu biết vì nó bắt chạm trược tiếp nhưng, tốt, vậy cũng ổn rồi.
Leng keng
Bổng lúc này, một âm thanh rơi vỡ vang lên từ hướng cửa. Ngạo Thiên giật mình nhìn sang. Ở đó là một cô gái tuổi 18 đang ngơ ngác nhìn cậu. Dưới chân cô là tô cháo mà cô đã vô tình rơi vỡ.
Nhìn cô gái, Ngạo Thiên mỉm cười:
"Tuyết Nhi, chào buổi sáng!"
Lập tức, nước mắt bắt đầu rơi ra từ mí mắt cô gái. Cô lập tức khóc lớn rồi lao vào ngực cậu:
"Ca ca! Cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi! Hức hức!"
Khẽ ôm cô vào lòng, cậu vuốt nhẹ tóc cô. Cậu cũng chú ý đến chiếc áo chắp vá của cô. Qua thật như cậu đoán, theo số tuổi trong bảng trạng thái thì cậu đã hôn mê 2 năm. Chắc điều đó đã ngốn toàn bộ tích trữ trong nhà rồi.
'Vậy đây là cảm giác có người thân?' Ngạo Thiên cảm thấy ấm áp. Cậu nhẹ nhàng an ủi cô mèo mít ướt trong ngực mình.
"Đừng khóc, ca ổn rồi, từ giờ ca sẽ không để em chịu khổ nữa, Ca thề!"
Nghe lời tâm tình của cậu, Tuyết Nhi vuốt mắt cười rạng rỡ.
"Vâng! Em tin anh mà!"
-----
Nửa tiếng sau, Tuyết Nhi lúc này đã ngủ thiếp đi do khóc hơi nhiều. Tuyết Nhi thật ra không phải em gái ruột của cậu. Cả cậu và Tuyết Nhi đều được nhận nuôi vì ba mẹ nuôi của cậu không thể có con. Dù vậy, họ đối xử với hai anh em so con ruột còn tốt. Nên cậu thề, cậu sẽ báo thù cho hai người họ.
Nhìn màn đêm dần buông, Ngạo Thiên lần nữa nhìn lại bảng trạng thái của mình.
"Có 2 nhiệm vụ? Để xem nào..."
[Khởi động: Trong 1 ngày, nâng toàn bộ chỉ số lên 10. Thời gian còn lại: 0:23:20:45
Phần thưởng: Hộp khởi động
Trừng phạt: Chết]
[Căn bản: trong 3 ngày, cắn nuốt một vật thể đánh giá D. Thời gian còn lại: 2:23:20:45
Phần thưởng: +1 tất cả chỉ số
Thất bại: Chết]
Nhìn 2 nhiệm vụ, Ngạo Thiên lập tức đứng phất dậy.
"Cái quỷ gì, đây là lần đầu mình nghe có nhiệm vụ không hoàn thành sẽ chết đó!"
Theo cậu biết thì trước giờ hình phạt nặng nhất trong lịch sử là sự đau đớn mà thôi. Nhưng hình phạt của cậu thì... con bà nó!
"Có vẻ mình không thể nhàn nhã nữa rồi! Còn may thì có một điều mình biết là không có nhiệm vụ không thể hoàn thành dù là khó cỡ nào. Vậy chỉ có thể là nó... [Cắn nuốt]"
Ngạo thiên phân vân không biết nên cho nó cắn nuốt cái gì. Nhưng vì nó nói là hấp thụ mọi thứ nên cậu cứ chọn đại vậy.
Nhìn một vòng quanh nhà, cậu với tay cầm lây một cây củi.
"Thẩm định!"
Ngạo Thiên quyết định thử [Thẩm định] trước và kết quả cậu nhận được là:
[Củi mục: được chặt từ cây Oji 10 năm tuổi, thích hợp để nhóm lửa. Đánh giá F]
"Vậy đánh giá F là kiểu này, chắc đây là loại kém nhất rồi! Và nếu mình không lầm thì chắc là trên F sẽ là E rồi mới tới D, vậy nếu E là trung bình thì vật loại D chắc sẽ là thứ gì đó tốt. Bây giờ thì... [Cắn nuốt]"
Kế đó, khúc củi tan ra thành từng đóm trắng rồi chạy vào người cậu. Một bảng thông báo hiện lên.
[Hấp thụ "củi mục F", nhận được kiến thức về chặt củi, lực cảm ứng với "Thụ nguyên tố" +0.02, Sinh lực +0.01]
Ngạo Thiên kinh ngạc nhìn những chỉ số vừa nhận được. Không phải vì quá ít mà là quá nhiều. Phải biết vừa rồi cậu chỉ dùng có một cái củi mục mà thôi. Vậy chẳng phải chỉ cần cắn nuốt 100 cái củi là cậu có thể nâng 1 điểm sinh lực sao!
Nhưng cậu nhanh chóng bác bỏ điều này, quả thật nó không sai nhưng cậu không có nhiều thời gian như vậy. Cắn nuốt cây củi này cũng tốn gần 1 phút.
"Chỉ có thể tìm thứ tốt hơn mà cắn nuốt. Nhưng trước đó... đi ngủ cái đã. Mình mới không ngốc mà thức cả đêm đâu, nó sẽ chỉ làm giảm hiệu suất mà thôi!"
Đặt báo thức để ngủ 6 tiếng, Ngạo Thiên chìm dần vào giấc ngủ với nhiều suy nghĩ về tương lai!