Hệ Thống, Chạy Mau~!!!
Chương 20 : Gặp mặt
Ngày đăng: 03:44 19/04/20
Trong trường đại học Royaty – nơi Mạc Quân và Tiêu Diễm Chi theo học, cuộc thi cuối khóa đang được diễn ra thật nghiêm túc. Các sinh viên đều bị cấm mang theo tất cả các vật dụng ngoài thân, chỉ được mang theo cái xác vào phòng thi, ngay cả bút viết cũng là giám khảo phát cho mỗi người một cây để làm bài—!!!
Mạc Quân nhìn những đề mục từ thuở xa xưa nào đã từng học qua nhưng nay đã quên sạch bách mà ko khỏi thở dài……..10 năm trước cậu nhưng là một cái tiêu chuẩn học sinh ngoan ngoãn, rất siêng năng học bài nên mấy cuộc thi này đối với cậu chỉ là chuyện nhỏ, nhưng mà nay thì……….khó nói a~!!! Nhìn mọi người đã bắt đầu cắm đầu cắm cổ làm bài, cậu cũng bắt đầu vắt óc nhớ lại những đáp án mà hôm qua cậu đã đột nhập vào hệ thống Camera phòng giáo viên để nhìn trộm, cắn bút ghi lên…..!!!
Đang lúc mọi người hăng say làm bài thì một giọng nói trầm thấp vang lên trong căn phòng im phăng phắc có vẻ phá lệ rõ ràng:
_ Xin lỗi thầy, em đến trễ—!!!
_ Hm….!!! Tiêu Dật đấy à??? Lâu rồi ko thấy em, đến coi thi à??? ko sao, vào đi—!!! – vị giám khảo gác thi nổi tiếng khó khăn vốn đang nghiêm mặt như pho tượng ko biết nhìn thấy ai mà mặt bỗng nhiên giãn ra, cười hiền lành nói.
Tiêu Dật??? đó chẳng phải là nhân vật Phong vân của trường mình sao??? Nghe nói Tiêu Dật chẳng những đẹp trai vô đối, thông minh vô cùng mà tính cách cũng cool vô lối…!!! Tuy đã tốt nghiệp nhưng cái tên Tiêu Dật vẫn đứng vững thứ nhất trên Bảng thập đại mĩ nam của trường. Thời còn đi học, biết bao nhiêu cô nàng đã từng bị từ chối đâu: nào là Hoa hậu giảng đường, Hoa khôi của ngành, bla….bla……ko biết nhìn ngoài đời có đẹp như trong ảnh ko nữa—!!!
Mọi người nghe đến cái tên Tiêu Dật liền một đám sửng sốt, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm người đến……..bài thi??? makeno, ngắm Nam thần quan trọng hơn.
Ko thấy thì thôi, vừa thấy liền cả nam lẫn nữ đều ko màng đến bài thi nữa, chỉ nhìn chằm chằm hắn xem như một đám sói đói thấy mồi…..
[ Oimeoi…..đẹp trai quá—!!! Đúng là Nam thần của lòng em…!!! ] – tiếng lòng của chúng nữ sinh
[ Chết đi—!!! chết đi—-!!! mấy tên cao phú soái*, biến hết đi—!!! ] – tiếng lòng của chúng nam sinh
Cho nên hôm qua hắn mới phải gọi điện cho Hiệu trưởng trường này, vốn là bạn thân của mẹ hắn giàn xếp cho thành giám khảo coi thi phòng của Mạc Quân, tiện lợi cho hắn hành động “cứu vớt” đời tên Hồ ly kia…!!!
Hết giờ làm bài, giám khảo nhanh chóng thu nốt những bài còn lại, nhìn sơ qua các bài thi, hắn liền cười đến đáng sợ, nhìn đám học sinh vẫn ngu ngơ ko biết gì, giương giọng nói:
_ Hừ…..lần này thì bắt quả tang được hết rồi nhé—-!!! những ai trộm xem tờ đáp án tôi để ở phòng giáo viên khôn hồn thì mau tự giác đứng lên, đừng để tôi phải nêu tên….!! Nói cho các em biết, tờ đáp án kia chỉ là giả thôi—!!! đáp án thật sáng nay mới được đưa về, vẫn còn nguyên phong bì nằm gọn trong cặp tôi đâu….!!! có chứng cứ rành rành, đừng hòng chối cãi….!!!
Một đám sinh viên nghe vậy ko khỏi gương mặt trắng bệch, sợ hãi xôn xao hẳn lên nhưng sợ đây là chiêu dụ khị của giám khảo nên vẫn ko có một ai chịu đứng dậy….Nhìn một đám học sinh vẫn còn ngoan cố dãy dụa, giám khảo ko khỏi hừ lạnh, cầm lấy tờ đáp án giả viết lên trên bảng, nghiêm khắc nói:
_ Nếu ai chịu nhận tội, tôi sẽ cho người đó có cơ hội thi lại, nếu ko liền ngoan ngoãn nhận lấy điểm 0 đi. Tờ đáp án kia nhưng là một câu cũng ko đúng, bây giờ mà cứng đầu thì chỉ làm khổ bản thân mình thôi —!!!
Lại thêm một trận xôn xao, lần này đã có người mềm lòng, do dự đứng lên……giống như hiệu ứng vậy, một đám người khác cũng dần dần đứng lên—!!! chẳng mấy chốc, hơn 2/3 các sinh viên trong phòng đều đã đứng dậy. Chỉ còn lại một số ít vẫn ngồi, trong đó cũng có cả Mạc Quân.
Mạc Quân ngay từ lúc giám khảo công bố đáp án giả cũng đã giật mình, chột dạ nhìn về phía Tiêu Dật. Cái tên mặt than kia là thật đang giúp cậu??? Hắn biết đáp án là giả nên mới đưa cho cậu đáp án đúng??? Nhưng……..tại sao lại giúp cậu. ” Tự dưng hiến ân cần, vô gian phi tức đạo”, cậu ko tin có ai là thật lòng muốn giúp người khác mà ko muốn hồi báo….!!!
[ Hm……đã vậy, nếu tên mặt than kia thật sự ko cần hồi báo thì càng tốt. Còn nếu cần, nếu giúp được mình sẽ giúp….nhưng, nếu tên đó dám đòi hỏi gì quá đáng hay có mưu đồ gì bất chính, lão tử nhất định khiến cho hắn chết như thế nào cũng ko biết—-!!! ] – Mạc Quân nheo nheo đôi mắt, mím môi nghĩ. Qúa khứ tàn khốc khiến cậu đã thói quen từ trong tiềm thức ko tin tưởng những trên đời này còn có người lương thiện….!!!
Trên đời này quả thật là còn có người lương thiện nha~!!! tỷ như đám bạn cùng phòng của cậu, hay như đám lão bà mà Mạc Quân chưa có duyên gặp mặt…….nhưng, người đó nhất quyết sẽ ko là Tiêu Dật. Số phận đã quyết định, từ ngày Trác Phàm bắt đầu trò chơi oái ăm này, mỗi bước đi, mỗi câu nói, mỗi việc làm của hắn đều là một kế hoạch được tính toán kỹ lưỡng…!!! Cho nên, Mạc tiểu thụ a~!!! tương lai ngươi còn phải đau khổ dài dài nha~!!!……….!!!