Hệ Thống, Chạy Mau~!!!
Chương 33 :
Ngày đăng: 03:44 19/04/20
Thủ đô Paris, một ngày nắng ấm đẹp trời.....
Trong dòng người bước đi nhanh nhẹn, một thanh niên Châu Á tầm 25, 26 tuổi có gương mặt tinh xảo, dễ nhìn đang cầm máy ảnh thích thú ghi lại những khung cảnh xinh đẹp trên đường phố cổ kính...!!!
Hạ Di Tình thong dong bước đi, bên đi bên lia máy ảnh liên tục.....nhưng ko phải cái gì cậu cũng chụp. Thực ra một ngày đi ra ngoài như thế này thường cậu chỉ chụp tầm mười tấm........ko hơn. Chỉ là......cậu thích cảm giác ngắm nhìn mọi vật xung quanh qua ống kính mà thôi.
Như mọi ngày, cậu đi đến Công viên gần khách sạn......ngồi nghỉ ở chiếc ghế gỗ sơn trắng xinh xắn, ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh.... cảm nhận được nắng ấm phủ một lớp mỏng trên người, thư thái thở ra một hơi.
Cậu......có chút mệt mỏi....!!! mấy năm nay hầu như cậu đã đi nát hết các nước, Châu Á, Châu Âu lẫn Châu Mĩ...... hầu như chỉ còn Châu Phi và các vùng đang chiến tranh, bất ổn là chưa tới....!!! Vậy mà, một bóng dáng, một chút tin tức về người kia cũng ko có.....
Cậu ko tin người kia đã chết...... nhưng cũng ko dám chắc là đang khỏe mạnh ở nơi nào đó.....việc cậu có thể làm, chỉ là tìm tìm tìm và tìm mà thôi.
Hạ Di Tình đưa tay lên che khuất ánh nắng chói mắt phía trên.......khóe miệng khẽ dắt ra một nụ cười buồn...... cậu, nhớ tên đó..!!! tên khốn kiếp nào đó...!!! Chừng nào mới chịu xuất hiện đây?
" Chủ nhân, ko ra an ủi an ủi sao??? Người ta đang buồn kìa ~~~~" – Hắc mộng trư uốn éo, uốn éo hỏi.
Trác Phàm hắc tuyến, ko nói hai lời lập tức quăng con heo vừa xấu vừa đáng khinh này vào không gian.....vô xó ngồi mát mẻ đi, chuyện của lão tử cũng dám quản, ngại chết quá trễ là đi?
Hắn nhìn cái người đang nằm trên ghế, cả người tỏa ra hơi thở cô đơn, lạc lõng kia...... chậc, còn thật là rất đáng thương...!!! Này là tội gì chứ...
........................................
Đến ngày sinh nhật của Mộc Lan – mẹ Trác Phàm...... hằng năm, vào ngày này cả Hạ Di Tình và Thẩm Vĩ Hàn đều sẽ sắp xếp thời gian về thăm bà.....!!! mặc dù hẹn ước của bọn họ còn chưa kịp thực hiện.....nhưng chỉ cần bọn họ biết là được..... những người khác kì quái, thắc mắc hay ko có liên quan gì...!!!
_ Hạ thiếu gia, cậu về rồi...!!! – Hầu gái năm xưa chăm sóc cho Trác Phàm giờ đã thành quản gia..... mỉm cười nhẹ nhàng chào đón.
Hạ Di Tình có chút mệt mỏi sau chuyến bay, xoa xoa trán..... đáp lại:
_ Vâng, tôi đã về....!!! Vĩ Hàn đến chưa?
_ Thẩm thiếu đã đến từ hôm qua rồi ạ..!!! kỳ này hai người định bồi phu nhân bao lâu??? – quản gia vui vẻ nói.
_ Ko biết nữa..... nhưng có lẽ là sẽ dài hơn năm trước, năm nay tôi sẽ tạm thời ở lại trong nước, ko đi đâu cả..!!! – cậu cười khẽ, ánh mắt u buồn lướt nhìn bài trí quen thuộc trong phòng......cả người thả lỏng...!!!
_ Vâng...!!! Phu nhân mà biết chắc sẽ rất vui. Cơm tối đang được chuẩn bị, phu nhân và Thẩm thiếu đã đi shopping từ chiều, hẳn là cũng sắp về rồi. Cậu vào phòng nằm nghỉ chút đi, chừng nào họ về tôi sẽ gọi cậu.
_ Cám ơn...!!! – cậu cũng thật là có chút mệt, liền xoa xoa mắt....nằm xuống ngủ mê mệt.
..............................................
Trác Phàm nhìn khuôn mặt tinh xảo ngay cả khi ngủ cũng đượm nét u buồn kia, khe khẽ thở dài........đưa tay vuốt vài sợi tóc nghịch ngợm bay bay trên trán cậu. Mấy tên ngốc này, nếu như.......hắn cứ thế hoàn thành xong nhiệm vụ của mình, một đi ko quay lại thì sao? Mấy tên này định vẫn cứ thế chờ hoài??? Đúng là ngốc mà....!!!
Hạ Di Tình cảm giác được hơi ấm quen thuộc khẽ phất qua trên trán, ko khỏi giật mình bật dậy......dáo dác nhìn xung quanh......nhưng, cậu lại thất vọng rồi. Mặc dù ảo giác lần này so với mấy lần trước thật hơn rất nhiều, nhưng đó cũng chỉ là ảo giác......tên kia, làm sao còn biết đường về chứ.
Hạ Di Tình và Thẩm Vĩ Hàn khiếp sợ nhìn hắn, ngay cả ly rượu trên tay cũng ko thể nào cầm vững......vuột khỏi tầm tay.
" Choang" – tiếng vỡ như một cái tát tai vô tỉnh một đám người đang ngây ra như phỗng......!!! sau đó, là tiếng bàn tán xôn xao ồ ạt....!!!
_ Đó.....đó chẳng phải là Trác thiếu sao???
_ Trác thiếu? thật là Trác thiếu??? thảo nào nhìn quen mắt như vậy....!!!
_ Thay đổi cũng quá lớn đi?!! mặc dù vẫn đẹp trai như ngày nào là được...>//<
_.................
_......................................
Nhóm đầu tiên nhận ra là những người từng học ở Maya....!!! Các thanh niên, thiếu nữ năm nào giờ cũng đã bước chân vào vòng danh lợi, có người tiếp quản công ty của gia đình, có người tự thân lập nghiệp, mỗi người đều đã trưởng thành, ko còn ngây thơ như trước nhưng điều đó ko có nghĩa là khoảng thời gian tốt đẹp sẽ bị bọn họ quên đi.
Cho nên, Trác Phàm vừa bước ra liền lập tức có người nhận ra hắn, một trong năm vị Vương tử của Học viện Maya....!!! Mặc dù mấy năm này ko biết vị này đã đi đâu, có người nói là đi du học, có người nói đi huấn luyện....nói chung là ko ai biết rõ nhưng địa vị của hắn vẫn ko hề thay đổi trong lòng bọn họ.
Kế đến nhận ra là các vị trưởng bối......gia trưởng các nhà như Hạ gia, Thẩm gia, Mạnh gia và Dương gia.....!!! mỗi người, ko ai là ko hết sức bất ngờ.....!!! có lẽ bọn nhóc con kia ko nghe biết gì về tin Trác Phàm mất tích nhưng bọn họ lại là rất rõ, thậm chí cũng tham gia tìm kiếm vị thiếu gia này gần mấy năm trời. Một người mà hầu như các thế lực đầu lật tung gần ¾ cái trái đất này lên vẫn ko thể nào tìm thấy dù chỉ là một chút manh mối lại bỗng dưng xuất hiện???
Hai nhà Hạ gia và Thẩm giao khỏi nhìn nhau cười khổ:
[ Tốt rồi, lúc người ko tìm thấy hai đứa con trai cưng của bọn họ đã sốt sắng với Trác gia lắm rồi. Lần này người trở về, con trai bọn họ phải ko là cũng dọn hẳn sang Trác gia ở, hộ tịch cái gì cũng đổi luôn sang họ Trác a??? ]
Mọi người là như thế nào bất ngờ, như thế nào bối rối, tiếc hận, yêu mến, ganh tỵ,......Trác Phàm làh oàn toàn ko thèm để ý. Trên đời hắn để ý cũng chỉ có hai thứ mà thôi: Người thân và........người yêu.
Đi về phía hành lang, quả nhiên có hai người đã đợi sẵn ở đó. Nhìn hai vị mĩ nam một ôn nhu, đa tình, một mạnh mẽ, ngạo kiều trước mặt....Trác Phàm ko khỏi mỉm cười, đi đến bên bọn họ, trịnh trọng nói:
_ Tôi đã trở về......!!! trở về, thực hiện lời hứa 7 năm trước. Cám ơn, vì vẫn đợi...!!!
Nhìn thanh niên đã rút đi nét trẻ con, tinh xảo trở nên tuấn mỹ tuyệt luân trước mặt.....Hạ Di Tình và Thẩm Vĩ Hàn cũng ko biết nói gì. Bao nhiêu uất ức, bao nhiêu mệt mỏi, bao nhiêu lời muốn nói lúc này bỗng dưng ngẹn lại nơi cuống họng. Bọn họ chỉ có thể đỏ hồng đôi mắt, mím chặt môi nhìn hắn......đôi tay run rẩy nắm chặt.
Trác Phàm thấy bọn họ tựa như hai con thỏ vậy, ủy khuất nhìn hắn liền ko khỏi trong lòng mềm nhũn....!!! 7 năm, 7 năm trời tìm kiếm ròng rã....ko một tin tức, ko một dấu vết....là có bao nhiêu yêu mới có thể kiên trì đến bây giờ??? Hắn khẽ thở dài, vươn tay ôm lấy hai người kéo vào lòng......đặt đầu bọn họ lên vai mình, nhẹ nhàng thì thầm:
_ Đừng lo, sẽ ko biến mất nữa đâu. Lát nữa tiệc tàn tôi sẽ nói rõ tất cả cho hai người....!!! bây giờ vẫn là bữa tiệc quan trọng hơn, hai anh ko muốn bị bọn họ biết hai vị Vương tử như vậy thích khóc nhè đi??? ngoan~~~!!!
Ko nói thì thôi, hắn vừa nói....hai người liền tựa như hai đứa bé chịu uất ức vậy, vừa nhìn thấy cha mẹ liền ko thể kiềm nén từng giọt nước mắt vỡ òa ra.......vùi đầu vào cổ Trác Phàm, bờ hai run run. Cảm nhận được dòng nước ấm thấm qua vai áo, Trác Phàm ko khỏi bất đắc dĩ......sao đang dỗ mà lại khóc rồi....thật là........đáng yêu.
" Chủ nhân, ko cần nói người ko biết là con nít khi đang uy khuất, dỗ dành sẽ chỉ làm chúng khóc to hơn.....rõ ràng là cố ý có được hay không? Thật là một đại thúc biến thái" – Hắc Mộng Trư nãy giờ vẫn im lặng bỗng dưng nhảy ra tìm đường chết.
"Véo........" – lại bay