Hệ Thống, Chạy Mau~!!!

Chương 7 : Ngoại khóa ~!!!

Ngày đăng: 03:44 19/04/20


Hôm sau, Trác Phàm vừa mới vác mặt lên tới trường thì đã thấy 4 vị Mĩ nam đẹp rạng ngời mà ko chói lóa đứng dàn hàng ngang chào đón ở trước cửa phòng học rồi……….



_ Hm??? Gì đây??? Tập trung đông đủ thế này trước lớp em làm gì??? – Trác Phàm mỉm cười, thong dong bước đến, ôm lấy cổ Mạnh Vĩ Quân hỏi.



_ Còn phải hỏi, tất nhiên là sáng sớm có người nào đó nổi điên đòi nhất định phải “băm” em ra thành ngàn mảnh nên tụi này mới phải vác xác qua đây mời em “di giá” đến phòng của tụi anh đây này…!!! – Mạnh Vĩ Quân nhún nhún vai, âm dương quái khí nói.



_ Ha…….ok, em hiểu rồi ~!!! Đi thôi, hôm nay cho anh ta tâm phục khẩu phục luôn cho rồi…!!! Thiệt là……….



_ Với tên cứng đầu đó thì……….khó lắm chú em ạ ~!!! – Dương Tú Xương cười hì hì nhận xét.



Đúng như hắn dự đoán, ngày hôm đó Trác Phàm lại tiếp tục bị bắt buộc tỉ thí hết trò này đến trò khác, mặc kệ thắng hay thua đều bị Thẩm Vĩ Hàn dùng ánh mắt nảy lửa trừng muốn thủng người…..



Thắng: Này…..tên nhóc chết tiệt kia, tại sao lần nào mày cũng thắng thế hả???



Thua: Yah…….mày cố ý thua đúng ko??? Ko cần, chơi lại..!!!



………………….



…………………………………..



[ Làm ơn, ai cứu tôi khỏi cái ” Con đỉa” khoác vỏ “Khủng long” này dùm cái…..!!!] – Trác Phàm cười khổ nhìn người nào đó hừng hực khí thế lôi kéo hắn đùa hăng say mà ko khỏi thầm kêu khổ, cầu cứu nhìn 4 người kia, nhưng đáp lại cậu chỉ có 4 gương mặt hờ hững, vui sướng khi người gặp họa mà thôi……………à, còn miễn phí tặng thêm một đôi mắt ai oán, âm trầm của Hạ Di Tình nữa.



Tên tự kỉ này ko hiểu bị bệnh gì mà sáng nay vừa biết ngày hôm qua cậu ko đến Thư viện mà là đi chơi với Thẩm Vĩ Hàn sau liền xụ mặt một đống, dùng đôi mắt trống rỗng kia nhìn chằm chằm hắn như Trác Phàm thiếu cậu ta tiền mấy năm ko trả vậy. Chẳng lẽ cậu ta xem trọng mình???



_ Được rồi, anh có chơi tới sáng cũng ko thắng được đâu, nhận mệnh đi rồi tôi chỉ cho anh cách chơi thế nào??? – Biết ko ai có thể giúp mình nên Trác Phàm chỉ còn cách tự mình cứu mình. Mỉm cười nhìn Thẩm Vĩ Hàn, dụ dỗ nói. Chỉ tiếc là…………..con “Khủng long” này quả thực là cứng đầu hơn hắn nghĩ…….



_ Ko cần ~!!!



_ Vậy anh muốn thế nào đây??? Ko chơi nữa, mệt rồi — >_


_ Shit, nếu đó ko phải em cậu, lão tử nhất định phải cho hắn biết lợi hại —!!! – Thẩm Vĩ Hàn hồi phục tinh thần lại, ko khỏi nhớ tới lần trước Trác Phàm cũng là người bỏ đi trước một cách ko thương tiếc như thế……tức giận lầm bầm.



Trác Lăng Thiên nghe vậy, khinh thường liếc mắt:



_ Hình như lần trước tên anh họ của Mạnh Vĩ Quân đắc tội câu cũng đâu có được đãi ngộ như vậy đâu nhỉ???



_ Gì chứ, hai người đó có thể so sánh sao???
Trác Phàm “đời trước” tuy gia đình cũng thuộc loại giàu có nhưng ko đến mức như thế này nên ko khỏi hơi giật mình, cười khổ:



_ Aiz…….đúng là giới thượng lưu có khác nha~!!! Qủa nhiên, vẫn là ko thể thích ứng sao??? Có lẽ nhiệm vụ này nên hoàn thành sớm một chút đi là vừa……!!! – Hắn khẽ xoa khóe môi, nheo mắt nhìn về phía 5 người còn lại. Nên bắt tay từ ai đây???



_ Này, lầm bầm gì thế? Mau qua đây ngồi…!!! – bỗng giọng nói của Thẩm Vĩ Hàn vang lên bên tai, chỉ thấy cậu ta chỉ chỉ vào một chỗ trống kế bên mình, nhướn mày nói.



Trác Phàm ko nói gì, lại ngoài ý muốn bước về phía Hạ Di Tình, ngồi xuống, xem lời của Thẩm Vĩ Hàn như gió thoảng qua tai, ko đáng chú ý….!!!



_ Yah~!!!! Trác…..Phàm…..!!! – lần đầu tiên bị người làm ngơ nhiều lần như thế, mà lại toàn xuất phát từ một người….!!! Thẩm Vĩ Hàn ko khỏi tức giận, trong mắt lại khẽ hiện lên một nét ảo não…!!!



_ Tôi quen ngủ với anh ấy rồi —-!!! – Trác Phàm tự nhiên tựa đầu lên vài Hạ Di Tình, cọ cọ mấy cái, cười hì hì nói. Thành công nhận thấy cơ thể ai đó bỗng nhiên cứng ngắc như bức tượng, khóe môi khẽ kéo thành một nụ cười nhạt, ý cười ko đạt đến đáy mắt.



Hạ Di Tinh đang yên đang lành bỗng dưng thành “tấm bia” cũng ko nổi giận, chỉ khẽ giật giật thân thể để Trác Phàm tựa vào càng thoải mái hơn một chút mà thôi…..!!! Đôi mắt đạm mạc rất nhanh lướt qua một tia ý cười, ko thèm để ý đến ánh mắt nảy lửa của Thẩm Vĩ Hàn, nhắm mắt ngủ theo….!!!



3 người còn lại nhận thấy ko khí ko đúng liền nhanh chóng bay lại cười hì hì dùa giỡn giảm bớt áp lực:



_ Aiza, cậu lớn như vậy rồi mà còn cần người ngồi cùng sao??? Để tôi ngồi cũng được, tôi rất giỏi chăm trẻ đấy —-!!! – Mạnh Vĩ Quân cười khinh bỉ.



_ Biến —-!!! Tốt nhất cút xa một chút —!!! – Thẩm Vĩ Hàn chính thức bùng nổ, âm trầm nói.



_ Hừ, người ta có ý tốt mà còn chửi, lát nữa đừng có khóc nhè đòi tôi nhá —!!!



_ Shit, khóc cái đầu cậu, lão tử ko phát uy liền coi lão tử là Hello kitty chắc??? Mẹ, còn nói thêm một tiếng đừng trách nắm đấm của lão tử vô tình……….!!!



_ Ngon nhào vô……………..



_ Mày chết chắc rồi——!!!!



………………..



……………………………………..



Và cứ thế, ko khí trong máy bay vẫn nào nhiệt như vậy cho đến khi đáp xuống Nhật Bản……….



Trác Phàm và Hạ Di Tình tỏ vẻ, lúc ngủ cứ nghe mấy con gì kêu ” ong ong” suốt, thực là…….ngủ một chút cũng chẳng yên ><