Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)
Chương 104 : Chịu chết mà cũng chịu một cách mới mẻ độc đáo như thế
Ngày đăng: 13:20 30/04/20
Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
- Kiếm ca, Kiếm ca cậu nghe tôi nói nè. – Trần Lực vừa nghĩ đến đây không
khỏi sốt ruột: - Đối phương chính là Hắc Y bang đấy! Còn chúng ta thì… Thật sự
là không đủ người mà! Người của tôi bên kia cùng lắm thì chỉ cổ vũ được thôi,
không dựa dẫm vào được đâu! Bên này các cậu mới có chín người, nếu như lại
thất bại thì coi như xong đời luôn!
- Ai bảo chỉ có chín người? – Trương Tiểu Kiếm nghiêm túc nhìn Trần Lực: -
Không phải còn có hai con chó sao?
Trần Lực: “…”
Tổ sư nó bây giờ là lúc để nói đùa sao?! Mày còn tính cả hai con chó vào luôn
à?!
- Kiếm ca, Kiếm ca tôi nói nghiêm túc đấy! – Trần Lực điên tiết: - Ít nhất
cậu cũng phải cầm vũ khí cái gì đó chứ! Tôi không có chuẩn bị mấy thứ đó đâu.
Ví dụ như là gậy bóng chày ống sắt hay là lưỡi dao vân vân các thứ dù sao cậu
cũng phải mang theo một cái chứ! Cho dù là mua ngay bây giờ cũng được! Tôi bỏ
tiền, tôi bỏ tiền được không?!
- Nhìn xem anh sợ kìa. – Trương Tiểu Kiếm cười ha ha vỗ vai Trần Lực: - Yên
tâm đi, chẳng qua là một đám rác rưởi mà thôi, Hắc Y bang là cái thá gì, tôi
còn chưa để vào mắt đâu.
Anh mày chính là người đàn ông có hệ thống, còn sợ mấy thằng rác rưởi sao?
- Tôi… - Trần Lực triệt để ức chế. Được rồi, có thể thấy được, thằng này
thích chém gió. Thích chém thì chém đi, đến lúc đó sẽ được dạy làm người. Dù
sao không đòi được tiền thì không cần trả tiền cho nó!
Bên này hắn còn đang buồn bực, bên kia di động của Trương Tiểu Kiếm vang lên
---
- Sao? – Trương Tiểu Kiếm hỏi.
- Kiếm ca. – Thanh âm của Ngụy Đồng truyền ra từ ống nói: - Các huynh đệ đều
không có mang vũ khí, bên Kiếm ca có không? Bọn họ có mang vũ khí đến đây
không thế? Nếu không thì chúng ta đánh tay không rất thiệt thòi!
- Bối rối cái gì, thế thì sao mà đi theo tao được? – Trương Tiểu Kiếm hừ hừ:
- Một bọn cặn bã Hắc Y bang mà cũng phải đối phó bằng vũ khí sao? Chỉ bằng mấy
người chúng ta là đủ rồi.
Anh mày chỉ dựa vào miệng là đủ để nổ chết mẹ bọn nó luôn đấy mày tin không?
Ngô Hải: “…”
Trần Lực: “…”
Quần chúng khác đứng xem: “…”
- A a a a a! – Ngô Hải quả thực là điên tiết, kêu to: - Lực ca em không làm
vụ này đâu! Anh đi tìm thằng khác đi!
- Đừng, đừng đi! – Trần Lực giữ chặt hắn: - Các cậu đứng đằng sau, các cậu
đứng đằng sau nhìn là được chứ gì?! Nếu đã đến đây rồi thì không thể chạy trốn
được! Dù sao thì mục đích của Hắc Y bang cũng chỉ là dựng lên uy thế thôi,
không đến mức chém giết các cậu đâu.
- Vậy thì nói trước nhé. – Ngô Hải hừ hừ: - Đến lúc đó nếu thấy không ổn bọn
này nhất định chạy trước đấy!
- Lề mề. – Trương Tiểu Kiếm thấy bọn họ đã nói coi như ổn thỏa rồi, mỉm cười,
sau đó dắt Cương Đạn Nhi và Samoyed đi dạo vào trong sân nhà máy, vừa đi vừa
nói: - Lãng phí thời gian của anh. Chẳng qua là một đám cặn bã Hắc Y bang mà
thôi, nhìn chúng mày sợ kìa. Bọn tiểu nhân, đi theo anh, hôm nay Kiếm ca của
chúng mày sẽ cho chúng mày biết cái gì gọi là người trong giang hồ.
Mấy người Ngụy Đồng vừa nghe vậy, trong mắt lập tức tràn đầy ánh sao!
Kiếm ca thế này ĐM đẹp chai quá sức!
Quả thực không ai bằng!
Nhìn thấy chưa nhìn thấy chưa? Đối mặt với mười hai thành viên dữ tợn hung ác
của Hắc Y bang, vậy mà Kiếm ca vẫn giống như là đang tản bộ vậy!
“Điểm số khiếp sợ +6, +7, +6, +8…”
- Kiếm ca, chờ bọn em!
- Chạy theo nhanh lên!
- Các anh em, cơ hội ăn sung mặc sướng với Kiếm ca đã đến rồi!
- Sau hôm nay, chúng ta chính là thành viên đáng tin cậy của tổ chức!
Ngô Hải trợn mắt há mồm nhìn đám người hét to đuổi theo bước chân Trương Tiểu
Kiếm, lẩm bẩm:
- Mẹ kiếp đây là CLGT? Lần đầu tiên tao thấy chịu chết mà còn chịu một cách
mới mẻ độc đáo như thế…