Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)
Chương 106 : Thằng này có kì quái!
Ngày đăng: 13:20 30/04/20
Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
Trong tòa nhà xây dựng Tấn Thăng.
Trương Tiểu Kiếm bước đi không nhanh không chậm, vừa đi vừa hỏi:
- Văn phòng của ông chủ bọn mày ở đâu?
Hắn đi đằng trước đội ngũ, cứ như hắn mới là đại ca của đám người này ấy…
- Đằng trước ấy, đến ngay thôi. – Đao Phiến đi theo sau, hừ lạnh: - Tao chờ
xem thử xem hôm nay mày định chơi trò gì.
Nói thật, đã có mấy nhóm đến đòi nợ rồi, mà mấy nhóm trước hầu như là vừa gặp
mặt đã đánh nhau, đều bị bọn họ đánh đuổi đi. Chung quy đầu năm nay sẽ không
có mấy người chịu liều mạng thật sự, cho nên đám người Hắc Y bang mới dựa vào
tinh thần không sợ trời không sợ đất, còn thật sự thắng nhiều thua ít. Các
bang phái thế hệ cũ đối mặt với đám không muốn mạng như bọn họ, cũng là không
dám đụng vào.
Nhưng mà người trẻ tuổi mặc đồ đen trước mắt này, lại không hiểu sao khiến cho
người ta không thể nhìn rõ hư thực của hắn.
Nếu mày nói hắn ngốc, nhưng lại xem cũng không giống lắm. Thằng ngốc có thể
làm lão đại của mấy người kia sao? Có thể nói chuyện logic như thế sao?
Nhưng mà mày nói hắn không phải là thằng ngốc, vậy thì chỉ bằng một mình hắn
cũng dám đi vào đòi nợ, không phải ngáo đá thì là gì? Hắn cho rằng hắn là ai?
James Bond?
Nghĩ đến đây, cả đám người đã đi vào trong một văn phòng khá lớn.
Vừa vào cửa, Trương Tiểu Kiếm đã nhìn thấy có một bể cá dài chừng một mét, cao
chừng nửa mét đặt ở cửa, trong bể cá có mấy con cá chép Koi đang bơi thoải mái
tự do, rất là xinh đẹp.
Nếu là người bình thường thì đương nhiên là sẽ ca ngợi một chút, cảm thán bể
cá này đủ lớn nè, cá đủ đẹp nè vân vân và mây mây.
Đáng tiếc Trương Tiểu Kiếm không phải là người bình thường.
Hắn vỗ nhẹ lên bể cá, nói:
- Đặt cái thứ này ở cửa, không hợp phong thủy, chướng mắt.
- Đúng. – Trương Tiểu Kiếm gật đầu: - Ông tổng cộng nợ công ty ba trăm chín
mươi nghìn, là số này đúng không?
Ba trăm chín mươi nghìn, vừa nghe thấy con số này Cao Minh Kiệt đã hiểu là
chuyện gì rồi.
Đây là thằng cha Trần Lực kia lại tìm người đến đòi nợ. Mấy bọn đến trước đều
bị đánh rồi, không ngờ lại còn chưa chịu thua, ngược lại cũng coi như cứng
đầu!
Cao Minh Kiệt quay đầu xua tay với mấy người trong văn phòng:
- Mọi người tránh ra ngoài chút đi.
Bảy nhân viên kia như được đại xá, nhanh chóng chạy ra ngoài. Cả căn phòng
nhanh chóng chỉ còn lại đoàn người Trương Tiểu Kiếm.
- Kiếm ca chứ gì. – Chờ đến khi hoàn cảnh an tĩnh lại, Cao Minh Kiệt mới ngồi
xuống, chậm rãi uống một ngụm nước trà, sau đó nói: - Ai nha, thật là làm khó
cho cậu quá. Nói thật cho cậu biết, tôi không định trả tiền đâu nhé! Không
quan tâm là xã hội đen hay xã hội trắng, cứ việc gọi bọn nó tới đây! Nhìn thấy
mấy thằng này không? Không ngại nói cho cậu chứ, bọn nó đều là thuộc hạ của
Kiều lão đại Hắc Y bang! Biết Hắc Y bang không? Đó chính là bang phái đánh
khắp Thiên Kinh không có địch thủ. Nếu cậu không phục thì cứ thử xem!
Cao Minh Kiệt vừa thốt ra những lười này, đám Đao Phiến lập tức đắc ý vung vẩy
hung khí trong tay, cười he he nhìn Trương Tiểu Kiếm.
Kiều lão đại Hắc Y bang, đó chính là nhân vật truyền kỳ quật khởi trong giang
hồ tựa như sao chổi!
Chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi đã tụ tập được một đám thuộc hạ dũng mãnh,
xông xáo được một danh hiệu vang vọng trong giới!
Bây giờ người của Hắc Y bang đi đến chỗ nào, lại có ai dám không nể tình?
- Oh, chỉ bằng đám rác rưởi này á? – Trương Tiểu Kiếm liếc qua đám người Đao
Phiến, cười nói: - Tôi đã hiểu ý của ông chủ Cao rồi. Có nghĩa là nếu tôi
không làm gì được bọn họ, vậy thì đừng nghĩ đến chuyện đòi tiền về được, là ý
này chứ gì?
- Đúng, không sai. – Cao Minh Kiệt đắc ý nói: - Người trẻ tuổi, anh mày cũng
coi như từng là dân giang hồ. Tao đặt câu nói ở đây, nếu mày có thể thu phục
được bọn nó, vậy thì tao sẽ không trả thiếu một đồng nào cả. Còn nếu không
giải quyết được, vậy thì chúng mày cút đi ngay lập tức đi. Sau này không được
phép đến đây nữa, hiểu chưa?