Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)

Chương 122 : Đậu má mày vừa nghiêm túc còn vừa có lòng thương á?!

Ngày đăng: 13:20 30/04/20


Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực



Người dịch: AliceGame



Biên: AliceGame



Trương Tiểu Kiếm tiếp lục làm bài. Giờ thì việc vui lớn rồi. Ba người Hạ Vũ

Đình khẩn trưởng đứng thẳng lên, bao vây xung quanh hắn --- Nhóc con, nhất

định là vừa rồi mày gặp may mắn. Có phải là có ghi đáp án trong lòng bàn tay

không hả? Có phải không?



Bây giờ bọn này đứng bên cạnh mày đấy, nhất định phải xem thử xem rốt cục mày

trả lời đáp án như thế nào!



52, Cái gì là tiến tới xã hội và lười biếng xã hội? Tóm tắt điểm giống và khác

giữa hai loại hiện tượng.



Trương Tiểu Kiếm nhấc bút viết:



Hàm ý: Tiến tới xã hội chỉ sự có mặt của người khác có thể xúc tiến hiệu suất

làm việc của cá thể. Lười biếng xã hội chỉ hiện tượng giảm thấp trình độ cố

gắng của quần thể.



Điểm giống: Cả hai loại đều chỉ sự có mặt của người khác nảy sinh ảnh hưởng

đối với hành vi của cá thể. Điểm khác: Điểm nhấn mạnh về mặt đánh giá của hai

loại khác nhau. Khi đánh giá là biểu hiện của bản thân cá thể, dễ xuất hiện

tiến tới xã hội; Mà khi mục tiêu đánh giá là quần thể chung, dễ xuất hiện lười

biếng xã hội.



“Điểm số khiếp sợ +15, +16, +16!”



Lúc này ba người Hạ Vũ Đình đã triệt để ngớ ngẩn!



Thoạt nhìn đáp án này, nhìn kiểu gì cũng không giống như là đoán mò!



Chẳng lẽ cái thằng này thật sự biết?



Tiếp theo việc vui lớn rồi. Bên này Trương Tiểu Kiếm viết một câu trả lời, ba

người Hạ Vũ Đình lại cống hiến một đợt điểm số khiếp sợ, viết một câu trả lời,

ba người lại cống hiến một đợt điểm số khiếp sợ…



“Điểm số khiếp sợ +15, +16, +15…”



Đợi đến khi rốt cục làm xong toàn bộ, Trương Tiểu Kiếm tùy ý nhìn thoáng qua

trung tâm thương mại hệ thống --- Mới có một lát thôi, ba người này ước chừng

đã cống hiến hơn 300 điểm số khiếp sợ!



Hay lắm…



- Đây… Đây… - Lúc này Hạ Vũ Đình đã triệt để ngây ngẩn. Cả bài thi không bỏ

qua một câu nào, tất cả đều viết hết, tràn đầy chữ quả thực khiến người ta nổi

hết cả da gà!



- Lão Cao! Mau nhìn xem, đúng hết không? – Hạ Vũ Đình nói vội: - Nhiều câu

như thế…


- Kiếm ca! Kiếm ca ơi! – Hạ Vũ Đình điên tiết nhìn Trương Tiểu Kiếm: - Cậu

nghiêm túc thật sao? Thật sự muốn làm giáo viên ở trường chúng tôi sao?!



- Chứ không thì anh tưởng tôi đùa anh cho vui chắc? – Trương Tiểu Kiếm vắt

chéo chân ngồi trên sofa: - Bây giờ làm bài rồi, giấy chứng nhận chứng chỉ các

thứ anh cũng đã xem rồi. Không hài lòng điểm nào nữa? Nói đi, Kiếm ca cam đoan

khiến anh hài lòng.



Hạ Vũ Đình: “…”



Đậu má nó chứ tao còn có thể nói được gì đây? Không hài lòng thì mày cam đoan

đánh cho tao hài lòng chứ gì!



- Thế… - Hạ Vũ Đình chảy mồ hôi như thác, sớm biết vậy nên lựa chọn bộ môn

khác…



- Lại định thi cái khác sao? – Trương Tiểu Kiếm châm điếu thuốc, nghiêm túc

chém gió: - Môn nào cũng được, cứ vô tư đi, không được điểm tối đa coi như tao

thua.



Có hệ thống chính là bình tĩnh như rứa!



- Đừng, không cần. – Hạ Vũ Đình ra sức lau mồ hôi.



Bây giờ xem ra không có khả năng đuổi hắn đi rồi. Lời đã nói ra như nước tát

ra ngoài, chẳng lẽ còn có thể thu về được sao?



Không bằng… Làm cho hắn thử xem?



Đúng lúc lớp 2/9 (*) thiếu một giáo viên chủ nhiệm. Bằng trình độ hung tàn của

đám học sinh lớp đó…



(*) Tương đương với lớp 11A9 của trường học ở Việt Nam. Nhưng mà trường học

của Trung Nhật Hàn không có phân chia khối A B C, mà là đánh số từ 1 trở đi.



Hừ hừ, không phải là mày rất giỏi cố vấn tâm lý sao? Vậy thì mày đi dạy bọn nó

đi!



Đây đều là do mày tự chuốc lấy, woa ha ha ha ha ha ha!



- Kiếm ca, không bằng thế này đi. – Hạ hiệu trưởng cắn răng, bà nó liều mạng!

Cứ bảo hắn dẫn đi! Nhưng trước đó phải nói rõ trước: - Đúng lúc lớp 2/9 của

trường chúng tôi thiếu một giáo viên chủ nhiệm. Cậu thử dẫn lớp này nhé? Nhưng

tôi phải nói trước đấy, không thể đánh học sinh đâu! Bây giờ đánh học sinh là

phải lãnh đủ hậu quả đấy! Tôi với cậu đều không chịu nổi đâu!



- Đừng đùa. – Trương Tiểu Kiếm hé miệng phun ra một vòng khói: - Người nghiêm

túc lại còn có lòng thương như tôi, sao có thể đánh học sinh được chứ? Đương

nhiên là tôi sẽ chỉ khuyên bảo bọn nó rồi.



Hạ Vũ Đình: “…”



Mày nói thế chính mày tin sao?! Đại ca giang hồ cơ! ĐM nó chứ mày vừa nghiêm

túc còn vừa có lòng thương á?!