Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)

Chương 124 : Chẳng lẽ cách mở cửa của tao không đúng?

Ngày đăng: 13:20 30/04/20


Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực



Người dịch: AliceGame



Biên: AliceGame



- Em nói trai đẹp, đang đánh bóng rổ? – Trương Tiểu Kiếm hỏi Tiêu Thần Tâm: -

Ở đâu?



- Chính là số tám kia kìa. – Tiêu Thần Tâm chỉ vào một người thanh niên vóc

dáng cao lớn cường tráng: - Sao? Đẹp trai chứ?



Trương Tiểu Kiếm nhìn kỹ, Tiêu Thần Tâm nói người số tám kia, thân hình cao

ráo, mái tóc ngắn, nước da màu nâu đồng khỏe mạnh, mày rậm mắt to, bộ dáng có

vẻ giống như Cổ Thiên Nhạc. Trương Tiểu Kiếm buột miệng nói:



- Tham Ngoạn Lam Nguyệt? (*)



Tiêu Thần Tâm: “…”



(*) Tên một game online của Trung Quốc. Đây là một thành công điển hình của

marketing, tức là thực tế game này chỉ bình thường thôi không có gì đặc sắc,

nhưng marketing thành công khiến cho nó trở thành một game nổi tiếng được

nhiều lời khen ngợi. Ở đây Trương Tiểu Kiếm có ý ám chỉ nhân vật “trai đẹp”

(Văn Kiều ca) kia không có gì đặc biệt nhưng được các nữ sinh tâng bốc quá

mức.



- Mới không phải đâu! – Tiêu Thần Tâm cả giận: - Đó là giáo viên chủ nhiệm

lớp 2/1 đó, dạy hóa cho lớp bọn em, chơi bóng rổ cực tốt, giảng bài cũng cực

kỳ thú vị. Hắn đã từng sáng tạo ra kỳ tích nâng đỡ hai lớp cấp thấp trở thành

lớp trình độ cao đó. Là idol trong lòng rất nhiều nữ thần của trường bọn em

đó!



- Oh… - Trương Tiểu Kiếm sờ cằm: - Cũng thường thôi.



Chủ nhiệm lớp 2/1? Nếu không có gì ngoài ý muốn, 2/1 hẳn là lớp hạng nhất

trong toàn trường nhỉ?



Hệ thống đều thẳng thắn cho một lời đánh giá “không có khả năng” thi tháng

vượt qua hắn sao?



- Thường thôi… - Trương Tiểu Kiếm cười cười: - Bộ dạng xác thực là có chút

đẹp trai thôi…



Hắn vừa nói đến đây, một nữ sinh vẫy gọi Tiêu Thần Tâm:



- Tâm Tâm, cậu nói chuyện với cái tên xấu đau xấu đớn thế làm gì? Nhanh đến

xem Tống lão sư thi đấu đi!



Trương Tiểu Kiếm: “…”



Mày tới đây cho tao! Có tin tao cho mày hiểu rõ cái gì gọi là “thuyết giáo

đỉnh cao” không hả?!



- Hi hi, thầy đừng nóng giận. – Tiêu Thần Tâm che miệng cười, sau đó nhìn kỹ

Trương Tiểu Kiếm: - Nói thật chứ, trừ việc xấu xí một chút, nhưng thần thái
Kiếm thấy vậy không hiểu ra sao.



- Đừng hỏi nữa. – Tiêu Thần Tâm nhún vai: - Hỏi không rõ.



- Chuyện gì vậy? – Trương Tiểu Kiếm nhìn Tiêu Thần Tâm: - Tên cô bé là gì?



- Tên nó là Đường Văn Đình, biệt danh “Hết chịu”. – Tiêu Thần Tâm giới thiệu:

- Có nghĩa là “khiến người ta chịu hết nổi” đó, hình tượng chưa?



Trương Tiểu Kiếm: “…”



- Đúng là hình tượng. – Trương Tiểu Kiếm lau mồ hôi lạnh một phen, vấn đề của

Đường Văn Đình rất lớn nhỉ, sau này phải nghĩ cách khiến cô bé khôi phục bình

thường. Hạ quyết tâm trong lòng, lại chỉ vào đầu mình, hỏi nhỏ:



- Thế thì chỗ này của nó…



- Hồi nhỏ không biết nó gặp phải chuyện gì, học tập đến mức đầu óc mụ mẫm,

chẳng biết cái gì khác ngoài học tập cả. – Tiêu Thần Tâm thở dài khe khẽ, nói:

- Mỗi lần kiểm tra đều là hạng nhất cả khối, nhưng một khi bảo nó làm chuyện

gì thì nhất định sẽ làm hỏng.



Trương Tiểu Kiếm: “…”



Vấn đề lớn quá rồi đấy.



- Vậy thì bên kia… - Trương Tiểu Kiếm chỉ vào một học sinh khác: - Tình huống

của cô này là sao?



Nữ sinh kia đang ngủ say khò khò, trên bàn học đặt một chiếc kính gọng đen và

nửa bình nước khoáng, có lẽ là học tập mệt mỏi nên tranh thủ thời gian ngủ bù.



Hẳn là bình thường nhỉ?



Chung quy cặp kính gọng đen kia đã bán đứng cô nàng, hừ hừ!



Trương Tiểu Kiếm đi qua định chọc chọc bảo cô nàng thức dậy, nói kiểu thì gì

mình cũng là thầy giáo, gọi học sinh thức dậy là lý lẽ hiển nhiên. Ai biết

đang chuẩn bị động thủ, Tiêu Thần Tâm lại chợt kêu to:



- Chờ chút!



Trương Tiểu Kiếm sợ giật mình:



- Sao thế?



- Thầy dám đụng vào Băng tỷ lúc ngủ à! – Tiêu Thần Tâm chạy đến cuối phòng

học cầm lấy một cây lau nhà, cẩn thận đi đến phạm vi cách “Băng tỷ” chừng hai

mét, thế mới cầm cây lau nha nhẹ nhàng chọc rồi chọc lên lưng “Băng tỷ”. Cô

chọc một lúc, sau đó chui xuống dưới gầm bàn.



Trương Tiểu Kiếm: “…”



Đây… Đây là ý gì?