Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)
Chương 132 : Thế còn cần khách khí sao?
Ngày đăng: 13:20 30/04/20
Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
Sáng sớm hôm sau, tài xế Lưu ca đã đến dưới lầu đón Cương Đạn Nhi. Hai người
vừa gặp mặt, Lưu ca liền cười ha ha giơ ngón cái với Trương Tiểu Kiếm:
- Kiếm ca oai phong. Nghe nói ngay hôm đó cậu đã cướp mối làm ăn của Hắc Y
bang, còn đánh cho bọn kia mặt mũi bầm dập luôn.
- Thường thôi. – Trương Tiểu Kiếm cười nói: - Thật ra cũng là do lão đại của
bọn nó đủ may mắn, không thì cũng đánh hết luôn.
- Lợi hại lợi hại. – Lưu ca cười to, đốt cho mình và Trương Tiểu Kiếm mỗi
người một điếu Trung Hoa mềm: - Mấy ngày nay định làm gì không?
- Còn có thể làm gì đây? – Trương Tiểu Kiếm cười tủm tỉm: - Trước đi làm thầy
giáo, dạy dỗ bọn học sinh cho thật tốt mới là lẽ phải.
Điểm số khiếp sợ +12!
- Khụ khụ khụ… - Lưu ca suýt nữa bị khói thuốc lá sặc chết: - Cậu vừa vào
giang hồ xong đã chạy đi làm lão sư rồi á?!
Nhìn xem tố chất tâm lý của mày kìa. Có nghề nghiệp nào là anh mày không làm
được chứ?!
Không phải còn có một cái hệ thống chuyên bán các loại giấy tờ giả ở đây sao…
- Tàm tạm. – Trương Tiểu Kiếm cười nhẹ như mây gió: - Về sau lại đổi khác,
làm thầy giáo rất thú dzị.
Lưu ca: “…”
Sao mày không lên trời luôn đi? Mày làm phi công cho tao xem thử!
- Được rồi. – Lưu ca càng nhìn Trương Tiểu Kiếm lại càng không hiểu rõ con
người hắn. Cấu tạo não của thằng này thật đúng là kỳ khôi: - Không có việc gì
thì anh đi trước ha.
- Vâng, tạm biệt Lưu ca ha. – Trương Tiểu Kiếm vẫy tay: - Lần sau gặp lại nhớ
hỏi xem nghề nghiệp của em là gì nhé. Lưu ca có cần thì có thể gọi em bất cứ
lúc nào.
Lưu ca: “…”
Thôi, không phải là mình không hiểu, mà là thế giới này thay đổi nhanh quá
----- Đầu năm nay đổi nghề mà nói cứ như uống nước ấy…
- Tôi cũng không biết khi đó tôi nghĩ thế nào nữa. – Đường Chính Vĩ châm điếu
thuốc hít vào một hơi, rồi nói: - Hôm đó là lần tiên tôi đánh con bé. Tôi hỏi
con bé vì sao lại sơ sẩy như thế, vì sao lại không thi được hạng nhất.
- Từ sau lần đó… - Trương Tiểu Kiếm nhìn Đường Văn Đình, lại nhìn Đường Chính
Vĩ: - Cô bé biến thành thế này?
- Đúng thế. – Đường Chính Vĩ nói: - Từ hôm đó trở đi, con bé đã rất ít khi
trao đổi với chúng tôi. Mỗi ngày trở về chỉ biết làm bài, học bài, làm bài,
học bài. Mười hai giờ ngủ, sáng sáu giờ thức dậy. Chúng tôi nói chuyện càng
ngày càng ít, thành tích của con bé cũng càng ngày càng ổn định, vĩnh viễn là
hạng nhất. Khi đó tôi còn đắc chí, nhưng bây giờ xem ra…
Ừm, bây giờ xem ra con gái rượu của nhà anh chỉ biết học tập thôi, trừ học tập
còn lại chẳng biết cái gì cả.
- Rồi, tôi biết. – Trương Tiểu Kiếm mỉm cười gật đầu, sau đó nhìn Đường Chính
Vĩ nói: - Cần tôi giúp đỡ?
- Trương lão sư! – Nghe vậy, Đường Chính Vĩ ngẩng đầu lên thật mạnh: - Với
điều kiện là anh sẽ không thương tổn tới Đình Đình nhà tôi, chỉ cần anh giúp
con bé khôi phục bình thường, anh có thể yêu cầu thứ gì cũng được!
Muốn thứ gì cũng được!
Thế còn cần phải khách khí nữa sao?
- Năm trăm. – Trương Tiểu Kiếm trực tiếp duỗi 5 ngón tay ra: - Cô bé khôi
phục bình thường, năm trăm tệ, chắc giá,
Đường Chính Vĩ: “…”
Lý Hồng: “…”
Thật đúng là lần đầu gặp được thầy giáo thẳng thắn như thế. Lúc nói thế cái
thằng này còn không thèm đỏ mặt một chút…
Nhưng chỉ cần năm trăm có phải là hơi ít quá không nhỉ?!
- Trương lão sư, thế… - Đường Chính Vĩ nhìn Trương Tiểu Kiếm, cẩn thận hỏi: -
Năm trăm… Có phải là ít quá không?
- Không ít. – Trương Tiểu Kiếm cười nói: - Đủ ăn một bữa cơm rồi. Tôi ra giá
như vậy chỉ là vì muốn nói, tôi không muốn làm không công mà thôi.
Hắn nói đến đây, rốt cục sắc mặt đứng đắn hơn một ít, híp mắt hút thuốc thật
mạnh:
- Chung quy, tôi là giáo viên chủ nhiệm của con bé mà.