Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)
Chương 147 : Càn Khôn Thông Não Công
Ngày đăng: 13:20 30/04/20
Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
Trương Tiểu Kiếm vừa nói xong câu này, học sinh bên dưới lập tức bàn tán xôn
xao. Phương Dịch Băng khó được không ngủ, hỏi:
- Thầy rốt cục có được hay không vậy? Bọn em đều nghe nói, thầy xin hết tất
cả các môn luôn hả? Đây là định dạy hết cả chín môn luôn à? Thầy không sợ mệt
chết sao?
Người khác cũng đều phụ họa ----
- Đúng đấy đúng đấy, thầy có được hay không thế? Chẳng lẽ bảo bọn em tự học
sao?
- Đó là chín môn đấy nhé, không phải là một môn đâu, thầy làm thế khác nào cố
đấm ăn xôi chứ!
- Chứ còn gì nữa. Lại nói, chỉ có hơn mười ngày thế thì làm ăn được gì đây?
Thầy thật đúng là hy vọng bọn này thi được hạng nhất toàn khối á?
Nghe tiếng bàn tán của các học sinh bên dưới, Trương Tiểu Kiếm ho nhẹ một
tiếng, rồi gõ bảng đen, nói:
- Rồi, các học sinh, tiếp theo Kiếm ca của các em, sẽ nói cho các em nghe kế
hoạch của thầy một chút.
Thấy Trương Tiểu Kiếm nghiêm trang nói muốn giải thích kế hoạch cái gì, các
học sinh ở đây lập tức yên tĩnh.
Cả đám đều hiếu kỳ nhìn hắn.
Chung quy đối với những học sinh của một cái lớp bình thường chỉ có nghe giảng
còn lại chẳng làm cái gì cả mà nói, thầy giáo này lại còn có kế hoạch, chuyện
này rất là thần kỳ.
- Đầu tiên, tôi muốn tính toán cho mọi người xem. – Trương Tiểu Kiếm cười nói
nhìn mọi người: - Năm nay các em là lớp 11, lại vừa mới khai giảng không lâu,
đúng không? Vậy thì nói cách khác, nếu phía trước các em hoàn toàn chưa bao
giờ nghe giảng ấy, vậy thì cũng bị chậm chương trình học kỳ 1 – 2 của lớp 10
cộng thêm tháng đầu tiên của lớp 11 mà thôi, thầy nói không sai chứ?
Học sinh bên dưới ----
- Đúng đúng đúng, không sai không sai, kém tròn một năm luôn cơ!
- Đúng rồi, chẳng lẽ thầy còn định theo kịp giờ học của cả một năm chỉ trong
vòng mười lăm ngày thôi sao?
- Thế thì không có khả năng đâu, bỏ cuộc đi!
Cả đám học sinh ở đó cười hi hi bàn tán, sau đó bọn họ quỳ xuống ngay lập tức…
“Bùm bùm!!! Roẹt ----!!!”
Học sinh cả lớp gục ngã trong chớp mắt, cả đám luôn…
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +43! +46! +48! +42…”
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Trương Tiểu Kiếm:
- Đậu má cái hệ thống chết tiệt nhà mày! Dùng điện mạnh thế làm gì?!
Hệ thống:
- Số người hơi nhiều quá nên hơi khống chế không được tốt lắm. Lại lần nữa
đi!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Được rồi, coi như mày qua cửa.
Lúc này tất cả các học sinh đều sập đổ luôn rồi! Tổ sư ông thầy này vừa mới
dùng nguyên lí dây đồng cắm vào ổ điện hả?! Suýt nữa bị giật chết mẹ rồi!
Đương nhiên, trong lúc các học sinh sợ đến mức sắp đái ra quần, thì lần này
Trương Tiểu Kiếm đã thông minh hơn rồi…
Đầu tiên là dòng điện yếu ớt từng chút từng chút truyền đến trên người từng
học sinh. Cảm giác bị giật đến mức khó chịu ban đầu, vậy mà đã giảm bớt không
ít!
- Ah? – Tiêu Thần Tâm vốn đã xù lông chợt nói: - Cảm giác này, không tệ lắm
nhỉ, ấm áp rất thoải mái…
Đường Văn Dương cũng trải qua khoảnh khắc tim như tro bàn ban đầu đến vui
sướng bất ngờ bây giờ.
- Ah, thấy được đấy! Hình như tao cảm thấy đầu óc mình sáng sủa hơn thì phải?
Trương Tiểu Kiếm cười he he:
- Cậu nói thế không phải là nhảm nhí sao! Đây là vì nội lực của Kiếm ca chúng
mày đã bắt đầu có tác dụng rồi biết không? Ban đầu là cảnh cáo chúng mày đấy.
Lát nữa vào học ai không tập trung nghe giảng, vậy thì học sinh cả lớp cũng sẽ
bi kịch theo nó! Nếu nghe giảng nghiêm túc, sẽ có cảm giác này! Hiểu đó là gì
không? Càn Khôn Thông Não Công, công pháp độc đáo chỉ riêng Kiếm ca mới có! Có
thể từ học tra biến thành học bá hay không, chỉ trông chờ vào mấy ngày đấy!
Công pháp này của tôi rất hao phí thể lực đấy tôi nói cho mọi người biết! Bỏ
qua cơ hội này thì không còn cơ hội nào khác nữa đâu!