Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)

Chương 150 : Anh mày che dấu sâu như thế mà vẫn bị cô nhóc này phát hiện!

Ngày đăng: 13:20 30/04/20


Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực



Người dịch: AliceGame



Biên: AliceGame



- Thầy ơi, chúng ta bỏ trốn đi!



Vừa nghe thấy câu này, Trương Tiểu Kiếm quả thực cứ như mèo bị giẫm phải đuôi

luôn ấy, nhảy cẫng lên:



- Em đừng có nói thẳng thừng như thế chứ được không! Thầy rảnh háng không có

việc gì không chịu dạy học bỏ trốn theo em làm gì?!



- Dạy học làm gì? Mới được bao nhiêu tiền lương đây? – Tiêu Thần Tâm khinh

thường: - Nhà em không thiếu tiền. Cho dù thầy không làm việc, cùng lắm thì em

xin nhiều tiền của gia đình để nuôi thầy thôi. Chuyện mà cứ làm như to lắm ấy.



Trương Tiểu Kiếm: “…”



Yên lặng câm nín lệ tuôn rơi, nhớ tiếng lục lạc vang lên tai…!



Cuộc đời này, lần đầu tiên có cô nương nói với mình rằng “Em nuôi anh nha”!



Ai nha, cảm giác này thật đúng là không tệ đấy, nhưng mà tiếc quớ…



- Em không hiểu. – Trương Tiểu Kiếm lại ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn đám mây bị

gió thổi bay qua bầu trời trong xanh, nói nhẹ nhàng: - Thầy có lí do riêng của

thầy, không thể không làm giáo viên. Không thể thương lượng được đâu! Xem ra

chỉ có thể khiến em thất vọng rồi.



Cô chịu nuôi một thằng thái giám sao…



- Được rồi được rồi! – Nhìn biểu cảm của Trương Tiểu Kiếm, Tiêu Thần Tâm nhún

vai bất đắc dĩ: - Kiếm ca, anh có biết không? Thật ra thì tuy rằng mặt anh xấu

chút, nhưng có câu nói rất hay: Bề ngoài xinh đẹp đều giống nhau, chỉ có linh

hồn xinh đẹp mới hiếm có khó tìm!



Ah? Câu này hay lắm, tao thích nghe!



- Thế mà em cũng nhận ra được à? Tinh mắt lắm! – Giây phút này, Trương Tiểu

Kiếm quả thực cảm thấy toàn thân thoải mái như là được tắm trong suối nước

nóng.



Phê!



Con nhóc này tinh mắt ghê gớm đấy! Anh mày che dấu sâu thế mà vẫn bị cô nhóc

này phát hiện!



- Đó là đương nhiên rồi. – Tiêu Thần Tâm cười hì hì đứng dậy, vừa chạy vừa

đắc ý nói: - Bởi vì với khuôn mặt của thầy ấy, chỉ có thể là linh hồn xinh đẹp

thôi, nếu không thì thầy còn không bị người ta đánh chết ấy!


- Em học sinh này, Nhậm Nghị đúng không? – Trương Tiểu Kiếm che trước mặt

Đường Văn Dương, rồi đi lên đằng trước, cười hì hì hỏi: - Em là lớp nào?



- 2/1. – Nhậm Nghị đắc ý nói: - Thành tích của em bình thường thôi, hạng ba

trong lớp, đá bóng cũng giỏi, sao?



Hey yoo, thằng này học hành giỏi đấy nhỉ!



- Không có gì, chẳng qua là muốn nói… - Trương Tiểu Kiếm vỗ nhẹ vào ngực Nhậm

Nghị: - Có đôi khi đừng nói quá chắc chắn như vậy, cẩn thận đến lúc bị tát vào

mặt thì không thể cãi lại được đâu. Tôi thấy vị trí thứ nhất của lớp cậu trong

đợt thi tháng lần sau phải đổi chủ rồi. Đến lúc đó, hi vọng cậu còn có thể

cười được.



Hắn nói rồi quay đầu nhìn Đường Văn Dương:



- Đúng không Văn Dương?



- Đúng! – Đường Văn Dương gật đầu thật mạnh: - Đi thôi thầy, chúng ta trở về

lớp đi! Đến lúc đó làm cho bọn họ chống mắt lên xem, thực lực của lớp 2/9

chúng ta! Chờ thi tháng xong, muốn văn hay võ đều chiều bọn họ!



Trương Tiểu Kiếm nghe thế lập tức vui vẻ.



Quả nhiên là tuổi trẻ rất tốt, nóng tính dễ nổi giận!



- Thế thì tốt quá rồi. – Trương Tiểu Kiếm cười ha ha vẫy gọi: - Lớp 2/9, trở

về học thôi!



Thấy đoàn người Đường Văn Dương muốn rời đi, Nhậm Nghị chợt hét to:



- Ê, Đường Văn Đình, đến thi tháng tao chờ lớp bọn mày xếp hạng bét nhì đấy!

Chờ thi xong rồi chúng ta gặp nhau ở lớp đấu vật nhé, ha ha ha ha ha!



Hùa theo câu nói này của hắn, các học sinh xung quanh cũng cười to:



- Đúng đúng đúng, chờ bọn mày thi được hạng bét nhì nha!



- Ai nha, tao bảo chứ bọn mày còn cố sức giãy dụa làm gì nữa? Hạng bét nhất

cũng rất tốt mà!



Trên đường trở về lớp học, Đường Văn Dương tức đến mức gân xanh nổi lên trên

trán, vừa đi vừa nói:



- Thầy, trở về phải liều mạng! Bà mẹ nó chứ bọn nó kiêu ngạo quá đấy! Không

thể nhịn nổi cơn tức này được!



- Đó là đương nhiên rồi. – Trương Tiểu Kiếm cười híp mắt: - Chỉ chờ câu nói

này của các em thôi đấy!