Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)

Chương 172 : Chị gái hùng hổ

Ngày đăng: 13:21 30/04/20


Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực



Người dịch: AliceGame



Biên: AliceGame



- Thầy ơi thầy, bọn mình chọn chỗ này đi. – Tiêu Thần Tâm chọn một khu vực

phong thủy tốt, xinh đẹp đứng đó: - Chỗ này được lắm á, ít người yên tĩnh, hi

hi.



- Tùy em thôi. – Trương Tiểu Kiếm ho khan một tiếng rồi nói: - Nghe cho kỹ

nhé. Võ công của thầy rất là cao thâm đó. Em nhất định phải lắng tai nghe cho

kỹ, nếu không thì sau này sẽ không có thành tựu gì cả đâu…



Trương Tiểu Kiếm cũng biết không thể hi vọng Tiêu Thần Tâm chịu khổ ngồi trung

bình tấn, cho nên tùy ý lựa chọn một vài thứ dễ nhớ để dạy cho Tiêu Thần Tâm

nhớ kỹ.



Thái Cực của hắn được mua từ hệ thống, là võ thuật cổ điển Thái Cực quyền hoàn

mỹ, cho nên đương nhiên là khác biệt hoàn toàn so với những loại Thái Cực chỉ

có tác dụng thưởng thức. Vì thế Trương Tiểu Kiếm dạy, Tiêu Thần Tâm cũng nghe

kỹ, hai người thầy nói trò làm, còn rất hòa thuận.



Bên này bọn họ đang dạy học, nhưng ở nơi cách bọn họ không xa, có một cô nương

chừng 21 – 22 tuổi cũng đang rèn luyện buổi sáng. Cô nương kia mặc quần áo thể

thao màu trắng, giày chạy bộ màu trắng, diện mạo thanh tú cũng có một chút khí

thế mạnh mẽ, đôi mắt sáng ngời, thoạt nhìn rất chi là bất phàm.



Cô đang luyện, chính là Thái Cực quyền!



Động tác của cô rất chậm, vẽ một đống vòng tròn liên tục, đồng thời thân thể

cũng liên tục di chuyển theo hình vòng tròn.



Cứ luyện như vậy một lúc, cô nương kia đột nhiên dừng bước, hai tay giơ cao

lên ngang trán, rồi lại thong thả hạ xuống ngang bụng, thở ra một hơi dài thật

nhẹ.



Thu công.



“Phù…”



Sau khi cô nương kia thu công, bắt đầu hứng thú nhìn Trương Tiểu Kiếm dạy Thái

Cực cho Tiêu Thần Tâm.



Cô nhìn một lúc, chợt lắc đầu thở dài, rồi lên tiếng:



- Anh gì ơi, anh dạy sai rồi. Luyện Thái Cực không giống như anh luyện đâu.



Ban đầu Trương Tiểu Kiếm còn chưa để ý, nhưng Tiêu Thần Tâm lại nhắc nhở:



- Kiếm ca, hình như là chị kia đang kêu thầy kìa.
















Sau đó bị lừa năm ngàn tệ…



Hắn còn nhớ rất rõ chuyện này. Cho nên vừa nhớ đến cảnh tượng đó lập tức toàn

thân đổ mồ hôi lạnh. Khi đó hắn mới 17, năm nay đã 24 rồi. Bảy năm nay, theo

giá hàng tăng mạnh, nói không chừng đấm một phát ít nhất phải đền năm sáu chục

ngàn nhỉ?



Đậu má, con nhóc tên Tôn Nhu này nhất định là có ý đồ đó!



- Tôi cảm thấy hay là thôi đi. – Trương Tiểu Kiếm rụt rè gãi đầu: - Tôi nói

chứ nội lực của tôi mạnh lắm. Nếu luận bàn chỉ sợ cô chịu không nổi đâu! Lỡ

đến lúc đó lại bị cô lừa mấy chục ngàn thì tôi phải cạp đất mà ăn mất…



Thật ra thì Trương Tiểu Kiếm nói câu này chỉ là vì muốn nhắc nhở đối phương,

anh mày sẽ không mắc bẫy!



Nhưng vấn đề là bây giờ hắn đang mặc đồ bộ bậc thầy Thái Cực, Pháo Miệng Cừu

Hận nhé…



Tôn Nhu lập tức nổi giận!



- Nói kiểu gì thì tôi cũng là đại đệ tử đứng đầu Thái Cực Tôn thị. – Tôn Nhu

cả giận: - Đấu võ với anh là không thành vấn đề!



- Thật sao? – Vẻ mặt Trương Tiểu Kiếm rất chi là nghiêm nghị: - Thế… Tôi dùng

nội lực cũng không sao chứ?



- Anh thích thì dùng đi! – Tôn Nhu đắc ý: - Anh có bản lãnh gì thì đều dùng

hết đi! Nếu tôi không chống đỡ được coi như tôi thua!



Tiêu Thần Tâm thấy thế há to miệng ---- Cô nương này ngại mình sống lâu quá

hả?



Đấu kiểu đó với Kiếm ca á?!



- Kiếm ca. – Tiêu Thần Tâm nói nhỏ: - Thầy kiềm chế chút đi nha. Có vẻ như

chị gái này, hùng hổ lắm á…



Đậu má nó còn cần phải hỏi nữa sao?



Nhất định là muốn vu vạ rồi! Còn bảo anh mày dùng nội lực cơ!



Không phải anh chém nhé! Anh vừa dùng nội lực thì ngay cả bản thân anh cũng

phải sợ đấy!