Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)
Chương 218 : “Lão Mã! Ông nhớ mặt tôi nhé!”
Ngày đăng: 13:21 30/04/20
Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
Tìm người? Sao được!
Hệ thống đã nói rõ là một mình mình phải ôm hết tất cả mọi việc rồi…
- Mấy thứ khác khỏi nói. – Trương Tiểu Kiếm mỉm cười: - Tôi cũng hơi biết một
chút về kiến trúc thiết kế nội thất phong thủy biệt thự các thứ, tự xây cũng
được. Chẳng qua là chậm chút thôi.
- Hey yoo, ngài biết hết sao? – Mã Vân không khỏi kinh ngạc: - Thế thì lượng
tri thức cũng không nhỏ đâu! Ngài xem thử cần tôi giúp đỡ cái gì không?
- Ừm…. – Trương Tiểu Kiếm suy nghĩ cẩn thận rồi nói: - Ngài giúp tôi tìm một
đội công trình đi. Tôi không làm nổi việc nặng nhọc đâu.
Mã Vân: “…”
Hình như hắn cần gì phải đích thân làm việc đó…
Mã Vân búng ngón tay:
- Chu Công! Tới đi! Trông cậy cả vào anh!
Chu Công: “…”
Tui chỉ là culi chứ gì…
Đến đây, trên cơ bản mọi chuyện đã được sắp đặt thỏa đáng hết rồi. Tiếp theo
cần làm chính là chờ Trương Tiểu Kiếm làm quy hoạch kiến trúc chi tiết cho
miếng đất này ---- Tính kiểu gì thì miếng đất này cũng chỉ có một trăm lẻ tám
tòa nhà mà thôi, mỗi một tòa biệt thự phải xây ở đâu, đều nhất định phải cần
Trương Tiểu Kiếm sắp xếp mới được.
- Chín giờ sáng mai, chúng ta làm lễ cắt băng cho miếng đất đó đi! – Dù sao
cũng là Tiêu Hồng Nho mua đất. Hắn nhìn mọi người, cười nói: - Đến khi đó Mã
tổng cũng sẽ tới. Chúng ta làm lễ chúc mừng long trọng một chút. Trương lão
sư, ngày mai cậu nhất định phải có mặt! Cụ thể mỗi một tòa biệt thự xây ở nơi
nào đều cần cậu quyết định. Sau đó tôi gọi Chu Công làm một phần quy hoạch nộp
lên phê duyệt.
- Được thôi, không thành vấn đề. – Trương Tiểu Kiếm gật đầu: - Ngày mai chúng
ta cắt băng trước, rồi đến giờ sẽ sắp xếp xử lý công việc cụ thể. Nhất là liên
quan tới những vấn đề thiên đạo, vị trí và mệnh danh của một lẻ tám tinh tú
linh tinh các thứ… Đều phải chú trọng. Đến lúc đó tôi đúng là không thể không
có mặt.
- Ừ. – Mã Vân cũng gật đầu, rồi vuốt cằm: - Cũng không biết Tiểu Mã có chịu
đồng ý hay không. Trở về tôi phải nhanh hỏi hắn mới được. Nếu hắn không chịu
đồng ý thì phiền to!
Mã Hóa Đằng: “Ông nghĩ sao mà gửi tin nhắn cho tôi vậy hả? Chẳng lẽ là có trò
mèo gì hả?”
Mã Vân: “Không có đâu. Hai chúng ta còn phân biệt ai với ai sao? Nếu không có
chuyện tốt thì tôi tìm ông làm gì!”
Mã Hóa Đằng: “Ông thôi đi! Chúng ta quen biết đâu chỉ một năm hai năm, ai
chẳng biết ai? Có việc thì nói nhanh, tôi đang bận nè.”
Mã Vân: “Thật ra thì cũng không có việc gì đâu, chẳng qua là coi trọng một
miếng đất. Tôi đã mua biệt thự rồi, tính rủ ông cũng mua một tòa.”
Mã Hóa Đằng: “…”
Mã Hóa Đằng: “Ông đùa à? Ông mua nhà mà còn muốn rủ tôi mua chung? Chúng ta
thành hàng xóm? Cả ngày đánh nhau chơi à?”
Mã Vân: “Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với ông đấy! Ai rảnh rỗi đi đánh nhau
với ông hả? Miếng đất đó không thể thiếu ông được!”
Mã Hóa Đằng: “Tôi còn chưa bao giờ nghe nói có miếng đất nào không thể thiếu
tôi đấy. Có phải là công ty của tôi đâu. Không hứng thú.”
Mã Vân: “Mai là lễ cắt băng của miếng đất đó. Ông cứ nói ông có tới không, có
nể mặt tôi không?”
Mã Hóa Đằng: “Tôi không có hứng thú với mặt ông. Tôi chỉ hứng thú với tiền.”
Mã Vân: “…”
Mã Vân: “Nói nhảm ít thôi! Đến lúc đó nếu ông không đến thì tuyệt đối sẽ hối
hận cả đời đấy tôi nói cho ông biết! Hơn nữa tôi đã đặt lời nói ở đây rồi nhé,
ông muốn căn nhà đó cũng phải muốn, không muốn cũng phải muốn! Nếu ông không
đến tôi sẽ mua nó rồi treo tên ông, sau đó tôi làm con bù nhìn đặt trong nhà
ông, mỗi ngày đâm nó chơi.”
Mã Hóa Đằng: “…”
Mã Hóa Đằng: “Coi như ông lợi hại! Tôi đi! Tôi đi được rồi chứ?!”
Mã Vân: “Nói sớm có phải tốt hơn không… 8 giờ sáng mai cắt băng nhé. Ông đánh
máy bay tới đây đi!”
Mã Hóa Đằng: “Tôi đã không đánh máy bay biết bao nhiêu năm rồi. Tôi ngồi máy
bay tới nhé. Được rồi chứ?” (*)
Mã Vân: “…”
Mã Vân: “Chụp màn hình làm kỷ niệm.”
Mã Hóa Đằng: “Lão Mã! Ông nhớ mặt tôi đấy!”
(*) Đánh máy bay: Từ tiếng lóng của internet TQ, ám chỉ việc thẩm du của bọn
con trai.