Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)

Chương 255 : Đọc theo thầy nào, DONG! Khứ thanh! Đỗng – Thể!

Ngày đăng: 13:22 30/04/20


Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực



Người dịch: AliceGame



Biên: AliceGame



(*) Khứ thanh: Một cách phát âm của tiếng Trung. Tiếng Trung bao gồm bốn thanh

điệu: Âm, dương, thượng, khứ.



Vừa nghe thấy thế, Trương Tiểu Kiếm lập tức không hài lòng.



Nói chuyện kiểu gì đấy hả?!



Kiếm ca nhà mày trâu bò cỡ đó, nhá, cho dù là ba đứa ngu như bò cũng có thể

dạy dỗ thành tay lành nghề đấy có tin không?



- Nói nhảm ít thôi. – Trương Tiểu Kiếm hừ hừ: - Trước kia cậu còn ở hạng bét

đấy, cuộc thi lần trước chẳng phải là vào top 50 cả khối sao?



Đường Văn Dương: “…”



“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +26 đến từ Đường Văn Dương!”



- Thế thầy ơi em về trước nhé. – Đường Văn Dương lập tức đổ mồ hôi hột, nói:

- Thầy cứ làm việc tiếp đi, he he, thầy làm đi…



- Đi đi. – Trương Tiểu Kiếm cười he he nói: - Về lớp gọi tụi nó tới chỗ thầy

một chuyến.



Đường Văn Dương:



- Vâng!



Ba người Triệu Tứ Đường Hinh Nhật Áo Ba Lư đến rất nhanh.



Có thể nói là ngoan ngoãn phục tùng chạy tới.



Dù sao thì hình tượng đại ma vương đáng sợ của Trương Tiểu Kiếm đã khắc sâu

trong lòng bọn họ rồi…



- Tới rồi à? – Trương Tiểu Kiếm cười ha ha nói: - Ngồi xuống đi. Mọi người

không cần có áp lực tâm lí gì đâu nha. Chẳng qua là tính nghiên cứu với các em

về chuyện cuộc thi thiết kế lần này thôi.



- Kiếm ca. – Triệu Tứ cợt nhả nói: - Thầy còn định bảo tụi em tham dự cuộc

thi lần này à? Trình độ của tụi em thì cùng lắm là lòe người ngoài nghề thôi,

chứ dự thi thì méo có hi vọng gì đâu.



Áo Ba Lư với Đường Hinh Nhật đồng thời gật đầu.



- Thầy bảo em được thì em sẽ làm được. – Trương Tiểu Kiếm nhướn mày nhìn hắn:

- Quyết định thế nhé. Mục tiêu lần này là lấy giải nhất, biết chửa?



Triệu Tứ: “…”



Đường Hinh Nhật: “…”
Đường Văn Dương: “…”



“Điểm số khiếp sợ +66! +66! +66!...”



- Ây dà, thầy nói lớn tiếng thế làm gì? – Tiêu Thần Tâm đỏ bừng mặt: - Dạy em

lén lút là được mà, công khai thế em ngại…



Trương Tiểu Kiếm: “…”



Cả đám liếc xéo hắn: “…”



Trương Tiểu Kiếm: “…”



Xong, lại sập bẫy! Lần này thì có mọc miệng đầy người cũng méo giải thích

được!



Chời má ơi!



- Thầy… Thầy ơi… - Quan Bằng Phi nuốt nước miếng cái ực: - Hai người… Hai

người đều vẽ cái đó đó à?



Trương Tiểu Kiếm: “…”



Tiêu Thần Tâm:



- Ây dà, Quan Bằng Phi, sao cậu lại bạ đâu nói đấy cho mọi người nghe hết

vậy? Người ta là con nhà lành đó… Nhưng mà thầy đúng là vẽ đẹp lắm á…



Trương Tiểu Kiếm: “…”



Đám học sinh đều trợn mắt nhìn hắn:



- Cầm thú!



- Khụ khụ…. – Trương Tiểu Kiếm hắng giọng: - Chúng ta không nhắc tới đề tài

này nữa ha. Hôm nay chủ yếu là vẽ phác họa đúng không? Các em phải biết, thầy

giáo của các em là làm nghệ thuật, đã hiểu chưa? Trong mắt người nghệ sĩ thì

thế giới mà họ nhìn thấy khác hẳn với thế giới của người thường đấy nhá! Có

câu gọi là ‘Xem hết phim giáo dục khắp thiên hạ’, trong lòng đương nhiên không

có phò… (*)



(*) Phim giáo dục: Nôm na nó là AV.



Đám học sinh suy nghĩ một lúc lâu, sau đó lại trăm miệng một lời hô:



- Cầm thú!



Trương Tiểu Kiếm: “…”



Một đám gấu con!



- Rồi đừng ồn. – Lúc này Trương Tiểu Kiếm đã gọt bút chì xong, lập tức trở

nên nghiêm trang, hắng giọng rồi nói: - Hôm nay Kiếm ca vẽ cho các em một bức

David, khiến các em hiểu rõ cái gì mới gọi là chuyên nghiệp!