Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)

Chương 292 : “có hứng thú tìm hiểu ‘sâu xa’ hơn một chút không?”

Ngày đăng: 13:22 30/04/20


Một vòng quả thực là hốt được cả mớ điểm hận giàu luôn!



Dù sao thì nhãn hiệu LV xa xỉ này trời sinh đã đủ hấp dẫn điểm hận giàu xung quanh rồi, nhất là hôm nay còn diễn một vở tuồng nữa. Phong Tuấn Nhã tuy rằng là tên dị hợm, nhưng dù sao lại không ngốc.



Giờ thì hắn cũng nhìn ra, trước mắt Mẫn Thiến thế nào thì khó mà nói, nhưng Trương Tiểu Kiếm tuyệt đối không phải là nhân vật bình thường!



- Anh… Anh…



Phong Tuấn Nhã chảy mồ hôi lạnh, còn đang hấp hối giãy giụa:



- Các người nhất định là đang diễn kịch! Nhất định là thế! Tôi không tin! Tôi không tin các người lại giàu đến thế!



Hey yo! Không tin? Thật ra anh đây cũng không tin, nhưng không có cách nào khác, chính là giàu thế đấy, giỏi thì cắn anh đi?



- Ây dà, chỉ sợ anh không tin không được đâu.



Trương Tiểu Kiếm thở dài nói:



- Dù sao tôi còn từng ăn cơm chung với Ninh Hàn Lâm Ninh tổng rồi cơ. Còn có một bầy ông trùm Mã Vân, Mã Hóa Đằng các kiểu, đều rất quen thuộc cơ.



“Điểm số khiếp sợ + 15! + 28! + 18!...”



Người trẻ tuổi này rất quen với Ninh Hàn Lâm Ninh tổng còn có Mã Vân Mã Hóa Đằng nữa á?



Đùa bố à?



Tôi thất học ông đừng lừa tôi!



Người xung quanh bị Trương Tiểu Kiếm nổ cho sững sờ, không ngờ lúc này chợt nghe thấy một người la lớn:



- Đậu xanh! Rolls-Royce! Rolls-Royce dừng trước cửa!



Rolls-Royce dừng trước cửa!



Vừa nghe thấy thế, mọi người ở đây đều quay sang nhìn.



Sau đó mọi người đều sợ ngây người!



Bởi vì người bước xuống từ Rolls-Royce rõ ràng chính là người giàu nhất Thiên quốc, Ninh Hàn Lâm!



Chính là Ninh Hàn Lâm mục tiêu nhỏ một trăm triệu ấy!



Sau đó cả đám lại thấy Ninh Hàn Lâm và một người đàn ông trung niên cùng bước xuống xe. Hai người vừa đi vừa cười, đi về phía quán cà phê!



Sau đó đi vào cửa hàng!



Sau đó nữa…



- Trương đại sư?



Ninh Hàn Lâm vừa thấy Trương Tiểu Kiếm lập tức kinh hô, vẫy tay chào hỏi:




“Điểm số khiếp sợ + 109! + 109! + 109! + 109!...”



Đám người chung quanh đều há hốc mồm, cả ngày cũng không rụt đầu lưỡi về được, y như là ếch luộc chín.



Đây là chuyện quái gì vậy?



Người trẻ tuổi này trâu bò thế à?



Nhìn Ninh Hàn Lâm và Trịnh tổng lên lầu bàn chuyện làm ăn, mọi người lại lần nữa nhìn về phía Trương Tiểu Kiếm.



Lúc trước còn tưởng hắn với cô nương kia đang đóng kịch, không chừng bộ quần áo kia kiếm ở đâu ra, bây giờ xem ra nhất định đều là sự thật rồi!



Ninh Hàn Lâm chủ động chào hỏi với hắn nhé!



Người như thế muốn mua LV còn không đơn giản như đang giỡn sao?



- Rốt… Rốt cục anh là ai?



Lúc này Phong Tuấn Nhã đã triệt để sợ hãi rồi, run lẩy bẩy nhìn Trương Tiểu Kiếm, khó khăn hỏi:



- Anh… Anh không được làm bậy đâu đấy!



- Tôi hả?



Trương Tiểu Kiếm sờ cằm, bỗng nghiêm trang nói:



- Tôi là người mà anh không thể trêu chọc được!



Lúc này, cho dù Phong Tuấn Nhã có mặt dày tới mấy cũng không dám ở đây nữa, gã này vội đứng dậy che mặt chạy ra ngoài.



Trương Tiểu Kiếm nhìn cà phê trên bàn lúc nãy gã ta gọi, còn không quên bổ sung một câu:



- Đúng rồi, ly cà phê này coi như tôi mời anh. Chúng ta huề nhau.



Người chung quanh không khỏi cười ha ha…



- Ha ha ha ha ha! Lần này thì gã kia mất hết mặt rồi. Một ly cà phê mà cũng không biết xấu hổ tính toán cặn kẽ với con gái nhà người ta!



- Đúng đấy đúng đấy! Tôi chưa bao giờ gặp tên nào dị hợm hơn thế cả!



- Hai nhăm tệ cơ, dù sao thì cũng không thể xem như một tệ hai tệ được. Ha ha ha…



Mọi người trong Starbucks cười vui vẻ. Lúc này cô nàng mèo hoang kia uyển chuyển bước tới, trực tiếp ngồi xuống đối diện Trương Tiểu Kiếm, đôi mắt to quyến rũ nhìn Trương Tiểu Kiếm, rồi lấy di động ra:



- Đẹp… Cậu em, biểu hiện vừa rồi của cậu cũng được đấy. Tên chị là Chu Chỉ Kỳ. Có hứng thú tìm hiểu xâu xa hơn chút không?



Trương Tiểu Kiếm: “…”



Tôi nói chứ chữ “đẹp” ngay đầu câu kia cô không thể nói xong được sao?