Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)

Chương 297 : To! to rồi!

Ngày đăng: 13:22 30/04/20


Trương Tiểu Kiếm vừa buột miệng nói như thế, Vân Vân lập tức giật thót cả mình. 



Kiểu này là ông sắp bị bóp chết rồi kìa! 



Ban ngày Chu Chu còn nói nếu ông dám nói không được thì sẽ bóp chết ông, ai ngờ đúng là ông vừa há miệng đã tìm chết rồi… 



Thôi thôi, thần côn đáng thương, bây giờ tôi có thể giúp ông chỉ là mua cho ông một chiếc quan tài… 



- Sao lại không được? 



Quả nhiên, Chu Chỉ Kỳ vừa nghe thấy hai chữ “không được” thì lập tức không vui: 



- Chỗ nào không được? Cậu nói cho tôi nghe xem nào! 



- Đầu tiên ấy… 



Trương Tiểu Kiếm nhìn lòng bàn tay Chu Chỉ Kỳ nói: 



- Từ đường sự nghiệp của cô mà nói thì rõ ràng là chạy lệch. Cô xem, đường sự nghiệp của chúng ta đều rất mềm mại, nhưng nhìn đường chỉ tay của cô thì đường sự nghiệp bị lệch rõ ràng ở khoảng 25 tuổi. Điều này nói rõ cái gì? Nói rõ sự nghiệp ban đầu của cô bỗng nhiên bị cắt đứt, sau đó cô mở ra cánh cổng đi tới thế giới mới. 



Chu Chỉ Kỳ: “…” 



Ể? Cách nói này… Nghe thú vị phết ấy! Chẳng lẽ hắn ta đang nói sự nghiệp của mình… 



Ừm, hỏi nhanh và luôn! 



- Cánh cổng thế giới mới gì? 



Rõ ràng hô hấp của Chu Chỉ Kỳ trở nên dồn dập hơn, hỏi: 



- Vậy cậu thấy rốt cục thì tôi thích hợp làm gì? 



- Này á… 



Trương Tiểu Kiếm lại nhìn cẩn thận, nói: 



- Đầu tiên ấy, sự nghiệp ban đầu của cô là không thể làm được nữa, phỏng chừng cô cũng không có tâm tư dành cho nó. Nếu đã thế thì cô cứ yên tâm mà làm sự nghiệp mới của cô đi. Còn sự nghiệp mới là gì… 



Lúc này vẻ mặt Trương Tiểu Kiếm cực kỳ thần côn: 



- Một vầng mới dâng cao trên trời, vạn họ nhân gian ngẩng đầu xem. Sao mới xuất hiện thiên hạ khiếp, xuất thế ngang không là ý trời! 



Thật ra thì hắn đang khoác loác khí thế một vầng, nhưng nghe vào tai mấy người có mặt ở đây thì rõ ràng là khác hẳn! 



Bình thường mà nói thì bốn câu vè này rõ ràng chính là ngôi sao lớn rồi! 




Anh đây chính là bậc thầy Thái Cực, cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân tuyệt vời như thế không phải lúc nào cũng có đâu! 



Thế thì nhất thiết phải tới đúng không? 



Nói gì mới hay đây? Buông tha cô gái kia ra? Buông ra để cho tao tới? Mỹ nữ đừng sợ anh bảo vệ em? 



Trương Tiểu Kiếm đang suy nghĩ phải giúp đỡ kiểu gì đây, sau đó hắn lập tức thấy Chu Chỉ Kỳ lại ra tay trước! 



“Bịch bịch! Bốp! Rầm! Ầm ầm…” 



Toàn thân Chu Chỉ Kỳ cứ y như là hóa thân thành Lý Tiểu Long vậy, một cước đạp một gã đàn ông trong đó bay vô tường, gã kia dính luôn trên tường cứ như là tranh vẽ trên tường ấy. 



Trương Tiểu Kiếm tinh mắt – màu trắng! 



Sau đó tung một nắm đấm, gã thứ hai trực tiếp xoay mòng mòng tại chỗ. Sau lại là một cước, gã thứ ba trực tiếp bay tới dưới chân Trương Tiểu Kiếm. Cuối cùng không chờ ra tay, gã thứ tư trực tiếp quỳ xuống luôn… 



- Nữ hiệp tha mạng với nữ hiệp! 



Gã kia ra sức cầu tha mạng: 



- Đều do bọn em làm sai! Tụi em có mắt không thấy núi Thái Sơn… 



- Coi như mày gặp may. 



Chu Chỉ Kỳ cười lạnh nhìn hắn: 



- Hôm nay tâm tình của bà rất tốt. Cút! 



- Dạ dạ dạ, em cút đây! 



Người kia lập tức chạy bạt mạng. 



Trương Tiểu Kiếm: “!!!” 



Đậu xanh, vừa rồi mình không hoa mắt chứ?! Thân thủ của cô nương này thật lòng không phải trâu bò ở mức bình thường đâu! Chỉ thua anh có tí thôi! 



- Vừa rồi không làm cậu sợ chứ? 



Lúc này Chu Chỉ Kỳ cũng thấy Trương Tiểu Kiếm đi ra, eo nhỏ uốn éo đi đến trước mặt Trương Tiểu Kiếm. Cô đi đôi giày gót cao chừng 7 cm, đứng ở đó gần như có thể nhìn thẳng vào Trương Tiểu Kiếm, giơ lên bàn tay ngọc trắng nõn như củ hành, ngón trỏ nhẹ nhàng nâng cằm Trương Tiểu Kiếm, cười nói: 



- Đừng sợ. Nể mặt cậu bói cho bà đây khiến bà rất vui vẻ, sau này bà sẽ bảo vệ cậu. 



Trương Tiểu Kiếm: “???”