Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)

Chương 3 : Chính là trâu bò như thế!

Ngày đăng: 13:18 30/04/20


- Chém nha chém nha… Phóng túng niềm kiêu ngạo của ta!



Cáo biệt bảo vệ, Trương Tiểu Kiếm vừa đi vừa hát đi ra cổng lớn chung cư.



Cho dù nói thế nào, nay người có hệ thống, trâu bò khí phách không cần giải

thích!



Ăn sáng trước đã!



- Chào buổi sáng chú Vương! - Trương Tiểu Kiếm đi đến một quán ăn sáng gần

cổng chung cư, cười nói: - Cho cháu cái bánh kếp giòn đi, lại thêm ly sữa đậu

nành…



Sau đó hắn kỳ quái hỏi:



- Chú Vương chú làm sao vậy? Sắc mặt của chú không được tốt lắm…



- Ai nha Tiểu Kiếm cháu đến đúng lúc, vội chết chú! - Vừa thấy Trương Tiểu

Kiếm đến mua bữa sáng, ông chú Vương không có lấy bánh kếp giòn cho hắn, ngược

lại ôm bụng chạy ra ngoài: - Tiểu Kiếm cháu trông quán giúp chú một lát, chú

đau bụng đi WC một chuyến cái!



- Vậy à? Được rồi! - Trương Tiểu Kiếm với chú Vương xem như là người quen,

lập tức gật đầu, sau đó nhanh chóng chém gió: - Chú Vương chú cứ đi đi, ở đây

có cháu trông rồi ngài cứ việc yên tâm, cam đoan tiền vào như nước!



- Vậy là được!



Trong nháy mắt liền không thấy bóng dáng…



Nín không nổi nữa rồi…



- Ổng đi, nhanh xem xem làm cách nào để hoàn thành nhiệm vụ coi.



Vừa vặn lúc này mọi người đều đã đi làm đi làm, đi học đi học, không có khách

hàng, Trương Tiểu Kiếm mượn cơ hội này trực tiếp vào trung tâm thương mại, xem

thử nên đổi kỹ năng nào dùng thử.



Lúc này mở ra lựa chọn kỹ năng, sau đó một cái mục lục nháy mắt hấp dẫn ánh

mắt của Trương Tiểu Kiếm.



Nấu nướng!



Oh my god! Mục lục này quả thực là đo ni đóng giày cho ta!



Làm công dân chính gốc của đế quốc tham ăn, có thể không có xe, có thể không

có phòng, nhưng không thể không có đồ ăn!



Quyết đoán mở ra!



Bên dưới nằm một loạt mục lục con --



Đồ ăn vặt, món cay Tứ Xuyên, món Quảng Đông, món Sơn Đông, món Chiết Giang…

Món ăn Nhật Bản, cơm kiểu Pháp…



Bên dưới mỗi mục lục đều chia làm mấy trăm loại, tất cả cộng lại không có mười

ngàn cũng có tám ngàn!



- Đời này bố mày không lo thiếu đồ ăn! - Trương Tiểu Kiếm ngửa mặt lên trời
loại này thật là quá thực dụng!



Không nói nữa, nhanh chóng làm nhiệm vụ thôi!



- Hey yo, thoải mái! - Đúng lúc này, chú Vương cười hớn hở trở về, vừa đi vừa

nói: - Thật là thoải mái. Tiểu Kiếm a, vừa rồi không có chuyện gì đi? Chú thấy

vừa thu được một phần tiền bánh kếp giòn…



- Cháu trông quán thì có thể xảy ra chuyện gì được! - Trương Tiểu Kiếm quyết

đoán trả quán lại cho chú Vương, lại chuyển một bao lì xì 6 tệ sang: - Chẳng

qua vừa rồi cháu bán một cái bánh kếp giòn.



Ông Vương lấy di động ra nhận tiền trước, sau đó mới suy nghĩ lại…



- Chờ chút, mày nói cái gì?! - Ông Vương trợn mắt há mồm nhìn Trương Tiểu

Kiếm: - Mày bán một cái bánh kếp giòn? Mày tự làm?



“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +1 đến từ Vương Minh…”



Trương Tiểu Kiếm:



- Đúng thế. Cái tên tham ăn kia nói hương vị cũng không tệ lắm…



+2…



Nhất thời, ông Vương thay đổi ánh mắt nhìn Trương Tiểu Kiếm:



- Mày học làm bánh kếp giòn từ khi nào?



Trương Tiểu Kiếm: “…”



Hiểu lầm rồi!



- Không… Không có! - Trương Tiểu Kiếm nhanh chóng giải thích, kết quả lời vừa

nói ra liền biến chất: - Không phải là do chú không ở sao, cháu cũng không thể

đuổi khách hàng đi nha, cho nên cứ tùy tiện làm một cái, ăn rất ngon, khách

hàng nói lần sau còn đến nữa!



- Cái thằng oắt con nhà ngươi! - Ông Vương vừa nghe vậy nhất thời xanh cả

mặt: - Thằng nhóc mày là muốn cướp khách của tao hả?! Học trộm tay nghề đúng

không?! Xem tao không đánh chết mày!



Đây là muốn xảy ra án mạng a a a a!



- Không nói nữa, chú Vương cháu đi đây! - Trương Tiểu Kiếm quay đầu liền

chạy: - Hôm nay còn phải phỏng vấn nữa…



- Cái thằng oắt con! - Ông Vương cầm xẻng khua khua: - Đi đi, cố gắng lên,

tranh thủ phỏng vấn thành công! - Sau đó bổ sung một câu ở trong lòng: “Phỏng

vấn phải thành công đi, vậy thì không thể cướp khách với tao được!”



- Phù, thật nguy hiểm! - Trương Tiểu Kiếm hung hăng lau mồ hôi lạnh trên trán

một phát: - Thật đáng sợ…



“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +0,2 đến từ Trương Văn Huy…”



Trương Tiểu Kiếm: “…”